Trong lúc Mặc Âu đang nhấn điện thoại gọi đi. Đột nhiên chiếc điện thoại trong tay cô biến mất.
Mặc Âu ngẩng đầu lên nhìn bóng người phủ lên cô.
Hàn Thiên Nhược bước tới, giật lấy điện thoại trong tay cô. Không nói không rằng mà mạnh tay ném thẳng vật cứng vô tri xuống nền nhà lạnh lẽo.
''Bụp'' điện thoại đáp đất một cách nhẹ nhàng nhưng màn hình đã vỡ nát.
(Bả tác giả: Tui đang thắc mắc là do anh nhà dùng lực quá mạnh hay là điện thoại của chị nhà quá dỏm đây???)
Mọi người ngạc nhiên nhìn hành động mất kiểm soát của Hàn Thiên Nhược. Riêng Mặc Âu thì khóe miệng mơ hồ kéo lên một đường cong xinh đẹp.
Tốt! Cá đã cắn câu.
Hàn Thiên Nhược sau khi ném điện thoại đi, lập tức bóp lấy cổ Mặc Âu kéo lại, anh dường như là thô bạo mà chiếm hữu đôi môi ngọt ngào đó.
Càng hôn càng hăng. Cứ nghĩ đến việc đôi môi này sẽ không còn thuộc về anh nữa, sẽ là của một người đàn ông khác, thì cơn lửa nóng trong lòng lại đột ngột tăng lên.
Sức hôn vô cùng mạnh bạo, cướp đoạt hết mọi hơi thở thanh mát của cô.
Mặc Âu lại khác, có chút khó tiếp nhận nụ hôn này.
Anh hôn quá sâu, quá kịch liệt. Thật sự nếu đợi anh hôn thêm mấy giây nữa thì cô cũng đăng xuất khỏi thế giới được rồi.
Mặc Âu khó thở nhíu mày, đưa bàn tay xoa nhẹ mái tóc đen có chút rối loạn của anh.
Không ngờ, cái vỗ về ấm áp này vô thức lại có hiệu quả trong việc xoa dịu trạng thái điên cuồng đến mất kiểm soát như một con dã thú của Hàn Thiên Nhược.
Anh tách khỏi đôi môi sưng đỏ của cô sau từng hồi thác loạn mà gặm nhấm. Từ từ dời tầm mắt từ môi đến mắt.
Mắt Mặc Âu chạm với mắt anh. Ở cự li gần như thế này, cô mới có thể thấy rõ được từng sợi tơ máu nối lòng vòng với nhau.
Anh nổi giận!
Cũng có thể là phát điên!
Anh chỉ nổi tơ máu khi chạm vào hai điều đó.
Ánh mắt Hàn Thiên Nhược híp lại thành một đường thẳng, cất giọng nói âm trầm mang theo hơi gió lạnh lẽo, vẫn giữ chặt cổ của cô:
''Nói anh biết, người đàn ông nào kết hôn với em, anh giết kẻ đó''
Mặc Âu nhíu mày: "Xằng bậy! Người của em, anh không được phép chạm vào, dù chỉ một sợi tóc''
Hàn Thiên Nhược nhếch môi, cười điên dại mà không để ý đến hình tượng của mình trước mặt nhiều người. Anh siết chặt cổ Mặc Âu gằn từng chữ:
"Ha! Tình cảm thật mặn nồng nha. Còn bảo vệ cho gã ta như thế nữa mà. Trước kia người nào đó cũng từng đối với anh như vậy, nhưng thế thì sao... lừa đảo, hoàn toàn chỉ là dối trá mà thôi''
Hàn Thiên Nhược gần như gầm thét câu cuối, miệng cười đắng chát.
Cuộc đời anh có lẽ đã được ông trời định sẵn từ trước là chỉ xoay quanh trong một thế giới toàn là lừa lọc và xảo trá.
Nếu biết trước là như thế thì thà từ đầu đừng cho anh gặp cô còn hơn.
Mà đã gặp rồi thì lại không thể dứt ra được, như một loại virus đã cắm sâu bám rễ vào trong tận xuống tủy.
Càng cố tách ra thì càng lan rộng.
Tình yêu là thứ mà trước đây anh vô cùng ghét bỏ.
Nhưng bây giờ lại ham muốn có được bằng bất cứ giá nào.
Ba tam đệ nhà Mabel há hốc miệng, không ngờ được chuyện này lại có thể tiến triển đến mức kinh khủng như vậy.
Nếu như tình cảnh bây giờ thì chắc là hai người đã quen biết trước đây rồi.
Mà nhìn màn hôn kịch liệt vừa rồi thì chắc không đơn thuần là quen biết đâu, mà có khả năng là nói lời yêu rồi.
Nhưng nếu xét như thế thì há chẳng phải Âu tỷ nhà bọn họ là kẻ phụ bạc chuyên đi lừa tình người khác à?
Cũng phi lí một điểm, ngài Death thông minh lại gian xảo trên chốn Hắc đạo như thế, lại bị lọt hố của Âu tỷ nhà mình thì cũng có chút khó mà tin nổi.
Cơ mà cũng... nở mày nở mặt ra phết!
Ba người cùng đồng lòng mà ho khan một tiếng che giấu đi sự xấu hổ thay cho Âu tỷ nhà mình.
Quả là ba huynh đệ mới quen nhưng ăn ý đến lạ...