Ăn tối xong xuôi, ba người cùng ngồi lại trên ghế sofa ở phòng khách.
Điều kì lạ là, người vốn tuổi trưởng bối ở đây lại không hề ra dáng là một trưởng bối, mà cứ như là một học sinh tiểu học bị phạt không bằng.
Mặc Âu cùng Âu Bắc Tuyết mắt nhìn mũi, mũi nhìn lỗ mũi, không dám nhìn thẳng vào người đàn ông đang toát ra khí lạnh âm u bao trùm cả căn phòng lúc này.
Bầu không khí trong phòng bất giác rơi vào tĩnh lặng khiến người ta cảm thấy ngượng nghịu.
Hàn Thiên Nhược khoanh tay hừ mũi nhìn thẳng hai người đang cúi gầm mặt nói:
“Hai người không có chuyện gì nói với tôi à?”
Anh đang rất không vui.
Còn không mau dỗ anh!!!
Âu Bắc Tuyết thu lại dáng vẻ học sinh, trở lại bộ dạng của một quý phu nhân cao ngạo mở lời trước:
"Thật ra thì mẹ cùng Tiểu Âu đã quen nhau từ trước. Chuyện mẹ nói con không thu tiền cống nạp cũng là cho con bé. Nhưng xem ra là lời mẹ nói không lọt vào tai con rồi’’
Hàn Thiên Nhược chợt hiểu: “Vậy tổ chức mà mẹ nói miễn tiền cống nạp hàng tháng đó là của Mặc Âu?!”
“Chứ con còn muốn thế nào?”
Hàn Thiên Nhược nhéo nhéo mi tâm: “Sao mẹ không nói sớm”
Âu Bắc Tuyết liếc xéo Hàn Thiên Nhược: “Con đâu có hỏi. Mẹ cũng đâu biết hai đứa giấu kĩ thế”
Đôi mắt trách cứ của bà nhìn anh như muốn băm vằm anh ra thành trăm mảnh.
Nếu như đứa con quý hóa này của bà nói sớm hơn chuyện tình của hai người, thì giờ đâu đến nỗi vẫn chưa xác định được đâu là yêu, đâu là thích thế này.
Quan trọng hơn là… mấy đứa cháu trai, cháu gái của bà lại ra đời muộn hơn mấy năm nữa.
Ôi! Cháu của tôi…
Mặc Âu mở lời xoa dịu bầu không khí nặc mùi thuốc súng của hai mẹ con:
“Được rồi được rồi! Ai cũng đã biết ngọn nguồn thì sao cứ phải chấp nhặt mấy việc cỏn con này”
Âu Bắc Tuyết vẫn hừ mặt.
Sự ra đời chậm trễ của cháu bà không phải là chuyện cỏn con.
Hàn Thiên Nhược cũng không khác mẹ mình là mấy.
Mặt mũi sầm sì.
Nếu như mẹ anh nói sớm chuyện bà quen cô thì chắc là anh đã có thể gặp Mặc Âu sớm hơn rồi.
Mặc Âu nhìn sắc mặt của hai người không biết nghĩ cái gì mà càng ngày càng đen, đành thở dài ngao ngán.
Cô xin từ bỏ ý tưởng muốn hòa giải mối quan hệ ‘‘người chết ta sống’’ của hai người.
Khuyên thêm chỉ tổ mệt hơi chính mình mà thôi!
___________
Kết thúc cuộc trò chuyện không mấy là vui vẻ, Âu Bắc Tuyết nói lời tạm biệt rồi mới trở về Âu gia.
Còn Mặc Âu với Hàn Thiên Nhược thì người dọn dẹp đồ, người rửa bát.
Phòng ngủ Mặc Âu.
‘‘Sột soạt’’ Mặc Âu đang lục lọi tìm đồ.
Hàn Thiên Nhược mở cửa bước vào, thấy cô một lúc ở chỗ này, một lúc lại chạy qua chỗ khác đến chóng cả mặt.
Anh tiến tới vòng tay qua ôm lấy Mặc Âu từ sau lưng, gục đầu xuống hõm cổ của cô phả ra một hơi thở mệt mỏi mà nóng bỏng, nặng nề gặng hỏi:
“Em đang làm gì?”
Mặc Âu thoáng giật mình, sau đó cứ mặc cho anh ôm, tiếp tục tìm đồ.
‘‘Em đang muốn tìm một cặp vòng tình nhân’’
Cặp vòng tình nhân…
Hai mắt Hàn Thiên Nhược đột nhiên sáng bừng, kim quang tỏa ra bốn phía, tâm trạng vui vẻ nói:
“Anh tìm giúp em”
Hàn Thiên Nhược liếc qua mớ hỗn động trẻn sàn mà vừa nãy cô lục tìm.
Theo bản năng anh tiến đến bên vali đi công tác mấy hôm trước của cô, muốn thử vận may xem có tìm được hay không.
Kết quả thật đúng như mong đợi.
Anh tìm được một cặp vòng cổ thiên nga đen với kiểu dáng hết sức đặc biệt.
(Bả tác giả: Nếu bạn nào không nhớ thì trở lại chap 64)
Hàn Thiên Nhược ngắm nghía một hồi lâu mới chuẩn bị đưa cho Mặc Âu.
Ai ngờ…
‘‘A! Nó đây rồi’’
Hàn Thiên Nhược cầm hộp nhung đựng cặp vòng cổ tình nhân trong tay chuẩn bị đứng dậy đưa cô.
Đột nhiên nghe Mặc Âu nói vậy thì cả người anh liền cứng lại.
Cô tìm ra thứ kia rồi, vậy thứ này lại là dành cho ai?
Tuy nghi ngờ nhưng anh vẫn nhanh chóng để lại hộp nhung vào chỗ cũ, kéo vali lại.
Hàn Thiên Nhược bày ra vẻ mặt như chưa tìm ra thứ gì, nhởn nhơ đi đến cạnh Mặc Âu:
“Em muốn tặng ai à?”