Xuống trần gian, việc đầu tiên ta cần làm chính là tìm ra một nơi lý tưởng để giúp Thái Hào tu luyện, cũng đồng thời né tránh sự truy đuổi của đám tiểu quỷ dưới Địa Phủ. Lần này, là do ta quá nóng vội muốn đi tìm chàng nên đã cướp người mà không kịp bẩm báo với lão Diêm Vương, ta thật sự không cố ý.
Nhưng Diêm Vương dù gì cũng là một lão già cứng ngắc, từ trước đến nay chưa từng có tiền lệ mang người của sông Vong Xuyên đi cả, cho dù lão ấy biết thằng bé này chính là Thái Hào thần quân đi chăng nữa, cũng chưa chắc đã cho ta mang người đi. Điều ta có thể chắc chắn là lão sẽ giữ chàng lại, rồi lề mề bò tấm thân già ấy lên Thiên Đình bẩm báo với Ngọc Hoàng, nếu như ta còn tốn thời gian chờ đợi lão có khi hồn phách của chàng cũng đã tan biến mất rồi.
Ta bấm bụng để đám tiểu quỷ không phát hiện ra dòng tiên khí phát ra trên người, chỉ còn cách vận dụng nội công ém nhẹn dòng tiên khí đang chảy trong người ta lại, không để nó phát ra ngoài. Sau đó tìm một nơi trời đất giao hòa, tràn đầy tiên khí thì mới có thể đánh lạc hướng đám tiểu quỷ ấy được.
Nhắc tới đây ta liền nghỉ tới một nơi, đó chính là Cửu Trùng Thiên, nơi đây là nơi hội tụ của chín ngọn núi cao nhất trần gian, tưởng chừng đỉnh của chúng có thể chạm thấu trời xanh, xung xanh là biển hồ mênh mông, hoàn toàn không có sự sống của con người. Cửu Trùng Thiên được rất nhiều tinh linh lựa chọn để tu luyện, nhưng vì không được sự bảo vệ của Nữ Oa nương nương nên đây cũng là nơi mà yêu ma quỷ giả lựa chọn để tu hành.
Tuy nhiên, ở đâu cũng có quy luật riêng của nó, căn bản bọn ta cũng chẳng có chủ đích đến đây để gây sự, chỉ là tạm thời tránh sự truy đuổi từ Địa Phủ nhân tiện giúp Thái Hào luyện thêm chút tiên khí, sau này lớn lên chàng có thể tự mình tìm kiếm hồn phách của mình cùng ta.
Thời gian thấm thoát trôi qua mới đó đã tròn 5 năm kể từ lúc hai bọn ta rời khỏi Địa Phủ. Năm năm dưới hạ giới đối với ta mà nói kéo dài tưởng chừng như cả vạn năm. Thái Hào vốn dĩ là một đứa trẻ bị thiếu hồn phách, không được thông minh lanh lẹ như những đứa trẻ bình thường, ta phải mất rất nhiều công sức mới dạy cho chàng được những thế luyện cơ bản nhất, ấy vậy chàng lại còn chẳng chịu để tâm, suốt ngày tâm hồn treo ngược cành cây, nói lảm nhảm cái gì ta cũng không nghe rõ.
Nhưng 5 năm qua chưa bao giờ chàng không nhắc đến tên ta “Bạch Mai”, điều này chính là động lực duy nhất để ta tiếp tục sát cánh bên chàng. Tuy Thái Hào có chút khờ khạo nhưng lại rất ra dáng nam nhân, hễ ta làm gì là lại lẽo đẽo theo sau đòi phụ. Cứ hễ ta không cho phụ là lại nằm lăn ra đất giận dỗi, trông rất đáng yêu, giá như ta có thể lưu lại toàn bộ những ký ức này đến khi gặp lại chàng trong một thân hình hoàn thiện thì hay biết mấy, lúc đó ta tha hồ giễu cợt chàng…Nghĩ vậy ta lại thấy vui vẻ trong lòng, định bụng khi ta cùng chàng về lại Thiên Đình nhất định phải ghé qua Địa Phủ mượn kính Liên Hoa của lão Diêm Vương cho chàng xem lại mới được.
Trong thời gian tá túc ở Cửu Trùng Thiên, ta vẫn thường lén Thái Hào xuống núi thăm dò tin tức, ta nghe ngóng được có một đạo sĩ tiên thuật tinh thông, lại chuyên giúp thu thập các hồn phách bay lơ lửng dưới nhân gian, nhưng lão đạo sĩ ấy ở rất xa so với địa điểm của ta nên phải mất vài ngày mới có thể quay về, ta thật sự rất phân vân không biết lần này có nên đi hay không, nếu đi ta lại không thể đưa chàng đi cùng, nhưng nếu để chàng ở lại đây một mình ta thật sự không an tâm.
“Bạch Mai tỷ tỷ, tỷ đang nghĩ gì mà lại trầm ngâm như thế”. Thái Hào lúc này mới ló đầu qua khe cửa, giọng nói có chút e dè.
Thái Hào rụt rè bước vào phòng ta, trên gương mặt không dấu được vẻ lo lắng, từ trước đến giờ chàng vẫn luôn theo dõi từng nét mặt của ta, chỉ cần ta khẽ cau mày cũng đủ khiến chàng cảm thấy lo lắng, điều đó làm ta rất vui, nhưng lo lắng thì cũng chẳng giúp được gì vì chàng cũng chẳng cố gắng tập trung tu luyện nổi vì ta.
Ta đưa hai tay ra ngụ ý bảo chàng tiến tới ôm ta. “Thái Hào nếu như Bạch Mai có việc quan trọng cần phải đi khoảng vài ngày, mà ta lại không thể đưa ngươi đi, ngươi có chịu không”
Thái Hào đưa đôi mắt chất chứa tâm tư nhìn ta một lúc, sau đó khẽ gật đầu.
“Chỉ cần Bạch Mai yêu cầu ta nhất định sẽ nghiêm chỉnh thực hiện”
Ta mỉm cười bảo với chàng đây không phải nghiệm vụ, đây là câu hỏi nêu lên ý kiến, vậy mà chàng lại cứ khăng khăng miễn là từ miệng ta thốt ra thì tất cả đều là mệnh lệnh, khiến ta không nhịn được mà cười phá lên, đúng là một đứa bé vâng lời.
Thái Hào thấy ta cười lớn dù chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cũng mở miệng cười thật lớn, chàng còn không quên theo thói quen của ta mà khoanh tay vỗ ngực, tự đắc nói rằng sau này sẽ dành cả đời để bảo vệ ta thì sợ gì mà không ở một mình được cơ chứ.
Đêm ấy đợi lúc Thái Hào đã say giấc, ta tranh thủ chuẩn bị đầy đủ lương thực cho chàng. Lần này đi ta nhắm cũng phải mất 7 ngày, nên cái gì cũng phân ra làm 7 phần, hy vọng chàng sẽ hiểu dụng ý này của ta mà không tham lam ăn lố mất phần ăn của ngày tiếp theo.
Xong xuôi trời cũng đã chuyển sang canh 3, trước khi xuống núi ta còn cẩn thận tạo một kết giới bao bọc xung quanh ngôi nhà để bảo vệ chàng khỏi đám tiểu yêu xung quanh. Sau khi tất cả đã xong xuôi, ta cũng an lòng hôn trán chàng một cái rồi rời đi, lần đi này đối với ta mà nói rất quan trọng, hy vọng mọi việc đều diễn ra thuận lợi. Tạm biệt!