Một màu trắng tinh và mùi thuốc sát trùng phảng phất trong không gian, nơi mà chẳng ai muốn đến chính là phòng bệnh.
Trên chiếc giường bệnh nằm giữa gian phòng, đầu giường là chai nước đang truyền xuống qua kim tim đưa vào cơ thể của một người đàn ông mang nét mặt tiều tụy, nhợt nhạt đến mức làm người bên cạnh không khỏi xót xa.
Khuôn mặt tiêu sái, điển trai như một nam thần, vốn dĩ anh luôn vui vẻ cùng với đôi mắt ấp ám luôn nhìn đời bằng một tia lạc quan và tràn đầy tích cực, trong giây phút này lại khiến đối phương chẳng nhận ra anh là ai nữa khi râu ria đã lún phún nhô ra, sắc mặt thiếu sức sống biến Thừa Mạnh Quân trở thành một người đàn ông như đang trải qua nhiều chuyện bi thảm trong đời.
Lúc Trình Hạo Phong vào tới, Thừa Mạnh Quân vẫn chưa tỉnh lại, bên cạnh anh không ai khác ngoài quản gia Trương, người thân cận nhất với Thừa Mạnh Quân.
" Trình tổng, người mới tới."
Quản gia Trương đứng dậy cung kính cúi đầu chào Trình Hạo Phong rồi lại giương ánh mắt lo lắng nhìn về phía Thừa Mạnh Quân đang nằm trên giường bệnh.
" Cậu ấy thế nào rồi? Sao lại nhập viện?"
" Thiếu gia bị viêm dạ dày cấp, dẫn đến xuất huyết dạ dày nguyên nhân là do nhiều ngày không ăn uống lại còn uống quá nhiều rượu nên mới lâm bệnh tình như hiện tại. Tôi có khuyên ngăn hết lời nhưng vẫn không có kết quả, giờ chỉ còn trông cậy vào Trình tổng mà thôi, chứ để cậu ấy tiếp tục thế này thì thân thể không chống đỡ nổi mất."
Nghe xong những gì quản gia Trương nói mà mày kiếm trên khuôn mặt trầm ổn bất giác đã cau chặt, anh tiến về phía giường bệnh nhìn Thừa Mạnh Quân, trông thấy sắc mặt tiều tụy của cậu mà lòng anh không tránh khỏi xót xa.
Thừa Mạnh Quân chỉ là em kết nghĩa nhưng từ lâu Trình Hạo Phong đã xem cậu như anh em ruột thịt mà đối xử. Đứa em này của anh chưa bao giờ rơi vào tình cảnh khốn đốn thế này có lẽ chỉ khi vừa phải trải qua một chuyện gì đó rất khó khăn và tuyệt vọng mới khiến Thừa Mạnh Quân trở nên thế này.
" Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Quản gia Trương không dám chậm trễ nửa giây, nghe xong câu hỏi của Trình Hạo Phong ông liền tiếp lời ngay.
" Mọi chuyện tôi cũng không rõ cho lắm, nhưng có lẽ là liên quan đến Hạ tiểu thư và chuyện hôn ước xảy ra gần đây. Sáng nay khi Hạ tiểu thư rời đi thì thiếu gia cũng không rời khỏi phòng nửa bước, cho đến tối vì quá nóng ruột tôi mới lấy chìa khóa dự phòng để vào trong xem cậu ấy thế nào thì chỉ thấy vỏ rượu lăn lóc trên mặt đất, còn cậu ấy thì nằm bất tỉnh dưới sàn nhà bên cạnh còn có một vũng nước màu đỏ có máu hòa lẫn với rượu được thiếu gia nôn ra, gọi mãi không thấy cậu ấy tỉnh lại nên tôi liền gọi xe cấp cứu đưa vào đây rồi mới gọi điện cho Trình tổng, hi vọng ngài có thể khuyên bảo cậu ấy."
Một lần nữa Trình Hạo Phong lại nhận được một bất ngờ, anh không ngờ rằng mới chỉ ba ngày không gặp mà Thừa Mạnh Quân đã phải trải qua những chuyện như thế, đến mức hiện giờ khi hai người đối diện lại ở trong hoàn cảnh thế này.
Anh càng không ngờ rằng một người đàn ông luôn tỏ ra lạc quan yêu đời, khi vướng vào ải tình khổ đau lại trở nên yếu đuối như thế, mọi sự lạc quan đều tan biến thay vào là tuyệt vọng để rồi tự dày vò bản thân ra nông nổi này.
" Tôi hiểu rồi, giờ chú về nhà nấu cháo rồi mang vào đây, Mạnh Quân cứ để tôi trông chừng cho."
" Dạ, vậy làm phiền Trình tổng, tôi sẽ tranh thủ quay lại sớm."
Quản gia Trương cúi nhẹ đầu chào Trình Hạo Phong rồi nhanh chân rời khỏi phòng bệnh.
Trình Hạo Phong tiến tới kéo chăn đắp trên người Thừa Mạnh Quân cao lên thêm một chút rồi đi qua cửa sổ gọi điện cho An Kỳ.
Hai chữ " Vợ Ngốc" hiển thị trên màn hình không lâu sau đã có tín hiệu trả lời từ đầu dây bên kia, Trình Hạo Phong còn chưa kịp lên tiếng đã nghe giọng của An Kỳ lãnh lót vang tới.
" Mạnh Quân sao rồi anh? Cậu ấy sao lại nhập viện?"
Trình Hạo Phong khá bất ngờ khi nghe câu hỏi của An Kỳ giống hệt như câu mà anh vừa hỏi quản gia Trương, đây có thể được cho là tinh linh tương thông hay không đây?
" Đại ma vương, anh đâu rồi? Sao không trả lời em?"
Giọng An Kỳ lại truyền tới, lần này đã có vẻ nôn nóng đến mức sắp đứng ngồi không yên, nên Trình Hạo Phong mới vội vàng lên tiếng.
" Anh đây. Mạnh Quân bị viêm dạ dày cấp vì uống quá nhiều rượu, hiện giờ vẫn còn chưa tỉnh lại, anh gọi để báo với em là anh sẽ về hơi trễ nên em mau ngủ trước đi, đừng có chờ anh."
" Uống quá nhiều rượu sao? Chẳng lẽ Mạnh Quân và Tiểu Hi vẫn chưa làm hòa? Tự dưng em thấy lo cho Tiểu Hi quá, em muốn gặp cậu ấy."
Biết ngay An Kỳ sẽ phản ứng thế này nhưng Trình Hạo Phong không thể nói dối cô thêm lần nào nữa, hai lần trước là quá đủ rồi nên anh đành phải thành thật trước, chuyện kế tiếp thì tìm hướng giải quyết sau.
Trường hợp ngay lúc này chính là như thế.
" Anh biết em lo cho Tiểu Hi, nhưng anh cũng lo cho em, chân em đang bị thương ra ngoài giờ này là không tiện, nên em ngoan ngoãn ở nhà đi, chút nữa anh sẽ đến nhà tìm cô ấy rồi đưa về với em, được không?"
" Nhưng mà..."
" Được rồi, không nhưng nhị gì nữa hết, thuốc với nước anh để ngay trên tủ đầu giường em mau uống rồi ngủ đi, lát nữa anh đưa Tiểu Hi về sẽ gọi em dậy, ngoan nha!"
" Dạ..."
Một chữ "Dạ..." dài như dãy ngân hà của An Kỳ làm Trình Hạo Phong phải cong môi cười hài lòng.
" Vợ ngủ ngon. "
" Dạ. Em tắt máy đây."
* Tút tút tút *
" Ước gì em cũng được như anh, được cùng người mình yêu ngày ngày hạnh phúc."
Giọng nói trầm khàn vang lên từ phía sau lưng làm Trình Hạo Phong thoáng giật mình, anh quay lại thì đã thấy Thừa Mạnh Quân ngồi tựa lưng vào thành giường, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ nhìn anh, nhưng đâu đó trong đôi mắt ấy vẫn phảng phất một nỗi buồn khó tả.
Trình Hạo Phong bước qua sô pha ngồi xuống rồi mới nhàn nhã cất lời.
" Trong người thế nào rồi?"
" Chút bệnh vặt, chả thấm thía gì với em đâu, anh đừng lo." "Khụ khụ..."
Vừa tự đề cao bản thân xong, cơ thể đã lên tiếng cảnh báo làm anh đành phải cười gượng gạo cho qua.
" Bệnh vặt đúng là không nghiêm trọng nhưng vết thương vừa lớn vừa sâu trong tim đang dần dần bào mòn tinh thần của em rồi."
Nét mặt của Thừa Mạnh Quân liền chùn xuống khi nghe xong câu nói của Trình Hạo Phong, anh cúi đầu, khẽ khàng lên tiếng.
" Anh biết hết rồi sao?"
" Anh không biết rõ mọi chuyện, nhưng anh nghĩ chuyện hôn ước chính là thứ đang khiến em và Tiểu Hi xa nhau."
Thừa Mạnh Quân vẫn giữ im lặng, sau vài giây Trình Hạo Phong lại tiếp lời.
" Em đau khổ vì Tiểu Hi rời xa em, để rồi tự dày vò bản thân mình đến mức phải nhập viện thế này thì có giải quyết được chuyện gì không? Thừa Mạnh Quân lạc quan, luôn giải quyết mọi chuyện một cách dứt khoác chạy đi đâu rồi?"
" Vậy em phải làm sao đây? Thẩm Gia Hân dùng giấy hôn ước của hai bên gia đình uy hiếp bắt em một mực phải cưới cô ta không thì sẽ công bố ra ngoài rằng Thừa gia là một dòng tộc vô ơn phụ nghĩa, Tiểu Hi thì lại không tin tưởng em, anh nói xem em phải giải quyết thế nào đây?"
" Vậy thì vùi đầu trong men rượu sẽ giải quyết được mọi chuyện? Thừa Mạnh Quân từ lúc nào em lại trở thành một người hồ đồ vậy? Em tỉnh táo lại đi, nghĩ xem thứ Thẩm Gia Hân muốn là cái gì?"
Nhắc đến Thẩm Gia Hân, Thừa Mạnh Quân liền nở một nụ cười khinh bỉ dành tặng riêng cho ả, kể cả lời nói cũng miệt thị khinh thường.
" Dĩ nhiên thứ cô ta cần là tiền, là địa vị cao sang quyền quý."
" Em biết vậy thì tốt. Bây giờ anh hỏi một câu, em chỉ cần trả lời có hoặc không thôi rồi anh sẽ đưa ra hướng giải quyết cho em."
" Anh hỏi đi."
Trình Hạo Phong nhìn thẳng vào mắt Thừa Mạnh Quân, sau vài giây anh mới nghiêm túc cất lời.
" Em có muốn Tiểu Hi làm Thừa phu nhân không?"