Một đêm trăng thanh gió mát, cảnh vật hữu tình, không khí thoáng đãng còn gì bằng khi ngồi nhâm nhi vài lon bia cùng vài người bạn thân trí cốt.
Chiếc bàn thủy tinh nhỏ được bố trí cạnh hồ bơi rộng lớn, ngồi nơi đây vừa có thể ngắm trăng, được hưởng gió trời được thư giãn tinh thần mệt mỏi sau một ngày dài tất bật với công việc.
Ánh trăng tròn soi mình dưới mặt hồ tĩnh lặng, làn nước trong xanh cùng hòa mình với thiên nhiên tạo nên cảnh sắc thơ mộng tuyệt vời.
" Anh nói xem có khi nào hai người kia ngủ luôn rồi không? Tôi với anh mỗi người đã uống hết hai lon rồi mà họ còn chưa xuống tới."
Hạ Tiểu Hi một tay chống cằm, tay còn lại thì cầm lon bia vừa nói xong cô liền tu ngay một ngụm lớn.
Tính ra kể từ lúc Hạ Tiểu Hi và An Kỳ chia ra đi tìm hai tên nam nhân cùng uống bia thì đến giờ cũng hơn 30 phút rồi mà Trình Hạo Phong và An Kỳ vẫn còn chưa xuất đầu lộ diện, để cho mình cô và Thừa Mạnh Quân, một nam một nữ ngồi trong đêm khuya quạnh vắng thế này.
Từ đằng xa đi tới An Kỳ đã nghe được mấy lời nói xấu của Hạ Tiểu Hi nên cô liền đi nhanh tới rồi ngồi xuống ghế cạnh Hạ Tiểu Hi.
" Tới rồi tới rồi, mình chờ đại ma vương giải quyết chút công việc thôi mà."
" Tới rồi thì uống đi, phạt cậu uống cạn lon này."
Hạ Tiểu Hi đặt trước mặt An Kỳ một lon bia lạnh ngắt còn chưa khui, sau đó cô lại tự mình uống tiếp một ngụm.
An Kỳ nhìn Hạ Tiểu Hi bằng ánh mắt khó hiểu sau đó khui bia rồi quay qua hỏi cô.
" Tiểu Hi, từ lúc nào tửu lượng của cậu lại tốt vậy?"
Nghe xong câu hỏi của An Kỳ, Hạ Tiểu Hi nhất thời ngẩn ra...
Từ lúc nào cô lại uống rượu bia như nước lã sao?
Từ lúc nào mà tửu lượng cao đến vậy?
Chắc có lẽ là từ ngày trái tim nhận được một vết cắt thật sâu, thật đau và cho đến tận bây giờ vẫn chưa thể lành lại.
Hạ Tiểu Hi nhoẻn miệng cười, sau đó lại uống cạn thứ nước cay cay đắng đắng trong lon rồi mới trả lời An Kỳ.
" Mình cũng không biết từ lúc nào lại uống được nhiều đến vậy. Mình chỉ biết là không có nó mình sẽ ngủ không được."
Nói xong Hạ Tiểu Hi lại khui tiếp một lon bia rồi hướng về phía An Kỳ thong thả lên tiếng.
"Nào, tiểu Kỳ ngốc nghếch của ta, đã lâu lắm rồi chúng ta không hàn huyên, hôm nay có thể cùng Tiểu Hi ta trút hết muộn phiền được không hả?"
An Kỳ đã phần nào hiểu ra được tâm trạng của Hạ Tiểu Hi và cũng hiểu được lí do khiến bạn thân của mình trở nên thế này.
Tiếc là khoảng thời gian vừa qua cô lại không ở bên, chia sẻ, tâm sự cùng Hạ Tiểu Hi, nên chỉ có thể nhân lúc này bù đắp, sẻ chia cùng cô mà thôi.
" Được. Hôm nay chúng ta vừa uống bia vừa hàn huyên tâm sự đến khi nào vơi hết muộn phiền thì thôi."
Đôi mắt long lanh của An Kỳ đã đỏ hoe nhưng khuôn miệng nhỏ vẫn nở nụ cười rạng rỡ, cô hào hứng nói rồi cụng lon với Hạ Tiểu Hi sau đó tu ừng ực một lượng bia lớn vào người.
" Được, hôm nay không say không ngủ."
Hạ Tiểu Hi vô cùng phấn khích, cô cũng dõng dạc tuyên bố rồi tiếp tục uống.
Hai nữ nhân cứ bạn một câu, tôi một câu, bạn uống tôi cũng uống mà chẳng màng đến Trình Hạo Phong và Thừa Mạnh Quân cũng đang có mặt tại đó.
Từ đầu tới cuối họ vẫn giữ im lặng, lặng lẽ ngồi nghe cuộc đối thoại của hai người phụ nữ quan trọng trong lòng mình.
" Anh hai, anh không cản chị dâu sao? Nhìn chị ấy uống mà nhăn hết cả mặt thế kia chứng tỏ tửu lượng không hề tốt đó."
" Em không nghe Tiểu Hi vừa nói lâu rồi hai người họ không hàn huyên à. Nếu bây giờ anh cản thì thành kẻ phá hoại tình cảm bạn bè của họ rồi. Giờ chỉ có thể trông cậy vào em thôi."
" Em sao? Em thì có thể làm được gì?"
" Nè, hai người đang nói gì đó, sao không nói lớn lên mà thầm thầm thì thì thế kia, có phải đang nói xấu hai người bọn tôi đúng không?"
Hạ Tiểu Hi bất ngờ chen ngang cuộc trò chuyện lén lút giữa Trình Hạo Phong và Thừa Mạnh Quân khiến cả hai thoáng giật mình.
Trình Hạo Phong vốn là người nhanh nhạy nên anh liền đưa ra câu trả lời vô cùng điềm tĩnh.
" Anh chỉ đang lo bảo bối của anh sẽ bị Hạ tiểu thư đây chuốc say mất, tửu lượng của cô ấy rất tệ, vẫn không nên uống nhiều thì hơn."
Không nói thì thôi nhưng cứ mở miệng ra thì thức ăn cho chó liền văng ra tứ hướng, làm hai tên cẩu độc thân như Hạ Tiểu Hi và Thừa Mạnh Quân liền tỏ ra vô cùng nhàm chán, tủi thân.
" Đại ma vương, em uống được mà, khi nào sắp say em sẽ ngừng ngay, anh đừng lo ha."
An Kỳ cười tươi dỗ ngọt Trình Hạo Phong rồi quay qua nói tiếp với Hạ Tiểu Hi.
" Tại anh ấy lo cho mình thôi chứ không có ý gì đâu, cậu đừng nghĩ nhiều, mình uống với cậu, Tiểu Hi có chuyện gì ấm ức trong lòng thì cứ nói hết ra đi, mình chia sẻ với cậu."
Nói rồi An Kỳ lại nâng lon bia lên nhấp một ngụm lớn.
Hạ Tiểu Hi cũng khẽ cười rồi uống một ngụm sau đó mới trầm giọng lên tiếng.
" Thật ra có những chuyện rất muốn nói ra nhưng lại chẳng biết nên mở đầu thế nào... Mình bây giờ cũng giống vậy đó, không biết nên bắt đầu câu chuyện từ đâu... Thế nên cậu lên nghỉ ngơi đi, ngày mai còn có lịch quay quảng cáo cậu không nên để ảnh hưởng đến sức khỏe sẽ có người lo lắng đó."
Bị Hạ Tiểu Hi trêu, An Kỳ liền đỏ mặt, khẽ liếc mắt nhìn qua Trình Hạo Phong.
Thật ra ngay từ đầu cô đã cảm thấy trong người không được bình thường, da thịt cứ lâu lâu lại ngứa râm ran rồi lại hết. Nhưng vì thấy Hạ Tiểu Hi dường như không được vui, cô không muốn để bạn thân của mình buồn sầu một mình nên mới miễn cưỡng xuống đây, mặc cho vừa rồi trên phòng Trình Hạo Phong đã tỏ ý không muốn cô đi nhưng cô vẫn cố gắng nài nỉ để anh chiều lòng mình.
" Nhưng mà..."
Thấy An Kỳ vẫn còn chần chừ, ánh mắt có chút lo âu nhìn mình Hạ Tiểu Hi liền nói tiếp.
" Mình uống cũng đủ rồi, cậu lên ngủ trước đi lát nữa mình lên sau. Đừng để ý tới mình, thật ra mình chẳng có muộn phiền gì đâu, chẳng qua là vì ham vui nên mới bày ra chuyện này thôi, nhưng giờ xem ra là không vui chút nào. Nên nhanh chóng thu dọn rồi ai về phòng nấy thôi."
" Vậy mình lên phòng trước, cậu cũng lên ngay nhé."
" Mình biết rồi, ờ mà cậu cứ ngủ ở phòng của cậu đi. Mình ngủ một mình thoải mái hơn."
" Ờ, vậy mình về phòng trước, cậu cũng phải ngủ sớm đó nha."
" Biết rồi biết rồi mà bà cụ non của tôi ơi. Đại ma vương, anh đưa con nhỏ lắm lời này về phòng dùm em đi ha, nhanh nhanh."
" Phần còn lại là của em đó, phải xem bản lĩnh của em thế nào rồi."
Trình Hạo Phong khẽ nói vào tai Thừa Mạnh Quân vài câu rồi mới đứng dậy đi qua nắm tay An Kỳ dìu cô đứng lên.
" Đại ma vương, em còn chưa có say mà. Em tự đi được."
Miệng thì nói không say nhưng trước mắt thì đã mông lung mơ hồ, cơ thể khó mà đứng được vững vàng. Lời của An Kỳ ngay lập tức khiến Hạ Tiểu Hi và Thừa Mạnh Quân bật cười.
" Được rồi, tiểu nha đầu em không có say, nhưng anh đây cứ muốn bế em đi cho nhanh thì có được không hả."
Vừa dứt lời Trình Hạo Phong đã ngang nhiên bế An Kỳ lên đi thẳng vào nhà.
" Nè, đại ma vương mau bỏ em xuống, em, em tự đi được mà,.. Trình tiên sinh anh thật vô lại đó nha..."
Nhìn thấy An Kỳ tìm được một nửa kia trong đời mình mà Hạ Tiểu Hi thầm mừng cho cô.
Tuy chỉ mới tiếp xúc gần đây nhưng nhìn cách Trình Hạo Phong đối xử với An Kỳ cô đã biết anh trân trọng An Kỳ đến mức nào. Lúc nào cũng lo lắng, chăm sóc, chiều chuộng An Kỳ hết mực khiến cô nhiều lần phải ganh tỵ.
Cô ganh tỵ với An Kỳ có được một người đàn ông yêu thương, trân quý mình. Còn cô thì... Ngay cả một ánh mắt người ta cũng không dành cho cô...
Hạ Tiểu Hi nhoẻn miệng cười nhạt, sau đó lại khui tiếp một lon bia, khi cô ngước lên uống thứ nước khó nuốt ấy vào cổ họng cũng là lúc nước mắt vương trên mi bất chợt rơi xuống.
Mà trạng thái lúc này của Hạ Tiểu Hi đã nằm gọn trong tầm mắt Thừa Mạnh Quân.
Anh có thể nhận ra rằng, người con gái đối diện mình đang có tâm sự, còn là một tâm sự vô cùng nặng nề, khó nói.
" Có những chuyện càng giữ trong lòng sẽ khiến tâm trạng ngày càng tồi tệ, vết thương trong trái tim sẽ ngày một nghiêm trọng hơn. Thay vì cứ khư khư giữ riêng cho mình sao em không thử nói hết ra đi?"
Thanh âm trầm ấm vang lên trong màn đêm tĩnh lặng khiến Hạ Tiểu Hi chợt thẫn thờ vài giây.
Con gái yếu đuối nhất là khi màn đêm buông xuống, cô đơn lên ngôi và tệ hơn là khi trong người còn có chút hơi men như Hạ Tiểu Hi lúc này.
Cô giương đôi mắt đã mông lung, ngà ngà say nhìn Thừa Mạnh Quân, men cồn khiến tâm trí cô thả lỏng hơn rất nhiều không còn phải gồng lên tỏ ra bình thản như mọi lúc nữa.
Ngay lúc này cô chỉ muốn được một lần nói hết ra nỗi lòng, trút hết muộn phiền để trái tim có thể dễ thở hơn một chút.
Hạ Tiểu Hi nhìn Thừa Mạnh Quân thật lâu rồi mới chuyển mắt nhìn ra phía hồ nước, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên.
" Vậy anh có sẵn sàng lắng nghe tâm sự của tôi không?"