Gần hai ngày sau, Lâm Nhĩ Tích lim dim đôi mắt hồ ly, từ từ tỉnh dậy sau cơn mê man kéo dài. Người đầu tiên cô nhìn thấy không ai khác là Vũ Hạo.
"Tiểu Tích Tích, cuối cùng em cũng tỉnh rồi!"
"Thêm một ngày nữa mà em chưa tỉnh, tôi sẽ khóc luôn đó" \- Vũ Hạo vừa nói vừa mếu máo mặt mày như đứa trẻ.
Lâm Nhĩ Tích chưa ổn định lại sức khỏe, nhưng không thể nhịn mà bật cười thành tiếng:
"Tiểu Hạo trong bộ dạng này đáng yêu thật"
Mắt Vũ Hạo sáng rỡ: "Tôi đáng yêu, em cũng rất đáng yêu. Con của chúng ta nhất định sẽ là đệ nhất đáng yêu"
"..."
Lâm Nhĩ Tích cạn lời, chợt trong đầu phản phất điều gì đã bị quên lãng. Cô giật mình bật dậy, vết thương ở bụng bị động khiến mặt cô nhăn lại.
"Tiểu Tích Tích, em làm gì vậy?" \- Vũ Hạo lo lắng, hờ một tay trước bụng cô.
Lâm Nhĩ Tích nhanh chóng vào chủ đề chính: "Anh và người phụ nữ nào đó đã làm gì chưa hả?!"
"Hả? Người phụ nữ nào?"
"Người phụ nữ bỏ thuốc anh. Bọn Hà Gia nói anh đang ôm ấp cô ta trên giường, nên tôi mất cảnh giác mới trúng bẫy" \- Lâm Nhĩ Tích bực tức giải tỏa nỗi bực tức trong lòng.
Trong hoàn cảnh này có vẻ không nên, nhưng Vũ Hạo không nhịn được mà cười rất thoải mái.
"Anh cười cái gì?" \- Lâm Nhĩ Tích khó chịu nhìn đối phương.
Vũ Hạo vừa ôm bụng, vừa dùng tay bẹo má Lâm Nhĩ Tích: "Xem vợ yêu của tôi kìa, đến ghen cũng rất đáng yêu"
"Anh..."
Lâm Nhĩ Tích ngại ngùng giơ tay đánh vào ngực anh mấy cái, hai người cứ tình tình tứ tứ không thôi.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Bên ngoài, Lious nhìn họ qua tấm kính nhỏ bé của cửa phòng bệnh nhân.
Anh đứng đó thẩn thờ như người mất hồn, tay còn cầm chặt hộp cháo dinh dưỡng và món há cảo nóng hổi.
Ánh mắt anh đượm buồn, cứ nhìn mãi về người con gái đó không thôi. Cô đang cười, cười một cách tự nhiên, vui vẻ.
Nhìn đã rồi anh cũng chỉ biết thở dài một cái, rồi lại đành quay lưng bước đi. Người ta đang vui vẻ như vậy, mình vào phá đám làm gì chứ?
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Khoảng một tuần sau, vết thương của Lâm Nhĩ Tích đã hồi phục được rất nhiều. Chỉ cần không vận động quá mạnh, mọi thứ đều ổn cả.
Tất cả là nhờ Vũ Hạo ngày đêm bồi bổ cho cô. Nằm viện có một tuần mà cô tăng tận 3kg. Mà không chỉ có mỗi Vũ Hạo, ngày nào có người bí mật gửi đồ ăn đến cho cô.
Khi là há cảo, khi là mì tương đen,...tất cả đều được gửi đến trong những lúc Vũ Hạo bận ra ngoài.
Trong đầu cô đã nghĩ ra đó là ai, nhưng cô không dám hỏi. Người ta đã cố tình bí mật như vậy, sao mình lại nỡ phanh phui?
Có vài lần hiếm hoi Vũ Hạo đi vắng, Lious có đến thăm cô một chút. Cô giả vờ không biết gì, cười tít mắt kể lại chuyện có người luôn âm thầm gửi thức ăn cho cô, còn khen nó rất ngon, cô ăn một mạch liền hết sạch.
Lious chỉ cười ngại ngùng, Lâm Nhĩ Tích cũng không tiện nói gì thêm. Cô nhận ra anh rất tốt, rất quan tâm và lo lắng cho cô chu đáo.
Nhưng tấm chân tình này, cô thật sự không thể nhận.
Lious, giữa chúng ta chỉ có mối quan hệ là bạn bè, tuyệt đối không thể tiến xa hơn.
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Một ngày nọ, ở nhà họ Hà.
Những người bị nhốt lại gồm Hà Bảo Dương, Hà Thanh Trà, Tình Tranh và Thương Đào. Còn người làm trong nhà đều được thả đi, riêng tên cố tấn công Lâm Nhĩ Tích hôm đó thì bị thêm một trận "đấm bóp" nhẹ.
Bốn người bị gọi ra đại sảnh, ngồi co ro cúm rúm ở ghế gỗ. Người nào cũng tiều tụy xanh xao, mặt tái xanh vì sợ hãi.
Nghe nói người của Vũ Hạo hôm nào cũng bắt họ xem phim kinh dị đến tận sáng, ăn uống lại không đều đặn, đầy đủ như người bình thường.
Nhưng đó chưa là gì cả, đến khi Lâm Nhĩ Tích ra tay mới thật sự là cực hình.
Bọn họ ngồi đợi một hồi, Vũ Hạo và Lâm Nhĩ Tích cũng bước vào trong. Cô đẹp ma mị trong bộ sườn xám đen, mái tóc búi thấp ở sau như một quý bà.
Tay cô mang bao tay đen, sánh vai cùng Vũ Hạo với khí chất thanh lịch như một quý ông. Không biết họ đi giết người hay đang đi dạ hội nữa.
Cả bốn người bọn họ khi nhìn thấy cô đều run lẩy bẩy, mặt trắng bệt không còn giọt máu. Đôi môi Hà Bảo Dương mấp máy điều gì như muốn xin cô gì đó, nhưng lại không thể nói thành lời.
Lâm Nhĩ Tích cong môi gian tà, dáng đi quyến rũ tiến lại từng người một. Đầu tiên là Thương Đào.
Cô dùng ngón tay thon dài nâng mặt cô ta lên, bắt cô ta phải nhìn thẳng vào mắt cô. Thương Đào bắt gặp ánh mắt sắc bén như dao, sợ hãi đến nổi ngã ngược về sau.
Vừa ngã xong, như phản xạ dẫn đến đường sống cho mình, cô ta liền cố gắng bò dậy, vừa xin lỗi liên hồi, vừa đến ôm lấy chân Lâm Nhĩ Tích.
"Thư kí Lâm, xin hãy tha cho tôi!"
Lâm Nhĩ Tích tặc lưỡi: "Sai rồi, tôi không phải thư kí Lâm"
"Vậy...vậy giám đốc..."
Lâm Nhĩ Tích vừa sửa móng tay, vừa liếc xuống người phía dưới: "Tôi cũng không thích bị gọi là giám đốc"
Suy nghĩ một hồi, Thương Đào mới nghĩ ra một cách khác: "Thiếu phu nhân...nhị thiếu phu nhân!"
Lâm Nhĩ Tích cười khinh, ngồi xổm xuống đối diện cô ta: "Cô nói đúng rồi, vậy chắc cô biết chồng tôi là ai nhỉ?"
"Dạ...dạ biết..."
Cả người Lâm Nhĩ Tích như tỏa ra sát khí: "Vậy còn định quyến rũ chồng tôi sao?"
"..."
"Cô biết không, người bình thường chỉ cần chôn dưới ba tấc đất. Nhưng vì gan cô lớn như vậy, có thể tôi sẽ đặc cách cho cô chôn sâu tận năm, sáu tấc"
Thương Đào vừa khóc vừa ôm chặt chân cô: "Thiếu phu nhân, xin đừng làm như vậy..."
Lâm Nhĩ Tích nhếch mép, lập tức lên tiếng dụ ngọt: "Vậy nếu cô biết lấy công chuộc tội, tôi sẽ suy nghĩ lại..."
"Được! Được ạ!" \- Thương Đào không suy nghĩ nhiều, lập tức gật đầu răm rắp.
"Được rồi, vậy đưa cô ta đi trước"
"Rõ"
Vệ sĩ nghe lệnh, hai người hai bên xốc nách Thương Đào lôi đi nhẹ như không. Cô ta mừng đến nổi ngất lịm đi, có lẽ vì vừa kiệt sức, vừa bị sốc tinh thần.
Sau khi Thương Đào rời đi, Lâm Nhĩ Tích đứng dậy vuốt vuốt lại chiếc váy. Cô đưa đôi mắt hồ ly liếc sang hai người phụ nữ bên cạnh:
"Tiếp theo..."