Đợi đến khi chạy xong, hai người đã không còn để ý hình tượng gì nữa, nằm ngửa người giữa cái nắng chói chang của sân vận động.
Dương Niên dường như không thấy sự mệt mỏi của họ, ra lệnh tổ đội bốn tập hợp.
Cao Thiên Anh thầm chửi thề nhưng vẫn cố gắng gượng dậy. Anh quay sang lo lắng nhìn người bên cạnh: “Cô còn tiếp tục được chứ? Hay cô cứ giả vờ ngất xỉu nghỉ một bữa cũng được, chắc anh ta không nói gì đâu.”
“Cậu chắc chưa?” Lạc Phương Nghi chống tay ngồi lên.
Cao Thiên Anh nhìn huấn luyện viên từ đằng xa vẫn luôn dõi theo nhất cử nhất động của họ, giọng nói nhỏ dần: “Cũng không tới mức đó chứ.”
Lạc Phương Nghi đã đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng: “Ai tên Dương Niên đều chẳng phải thứ tốt đẹp gì. Đi thôi.”
Lúc hai người đến, tổ đội đã tập hợp đông đủ, họ đành đứng cuối hàng.
Ánh mắt Dương Niên chỉ lướt qua một lượt rồi dẫn theo đoàn người tiến vào nhà thi đấu.
Anh cử bốn nam sinh đi lấy dụng cụ tập luyện.
Họ đi một lát lại khiêng về hai giỏ lớn đích đấm và găng tay.
Dương Niên lúc này mới cao giọng lên tiếng: “Trước khi để các bạn tập luyện với nhau, tôi sẽ làm mẫu cho các bạn một lần, nhưng tôi cần một bạn hỗ trợ. Có bạn nào tình nguyện lên đây giúp tôi không?”
Người bên dưới vô cùng hào hứng, đều tranh nhau giơ tay thật cao, nữ sinh lại đặc biệt nhiệt tình hơn hẳn.
“Em thưa thầy, em muốn lên thử!
“Em cũng muốn thử!”. T𝒓ải 𝐧ghiệm đọc t𝒓uyệ𝐧 số 1 tại { t 𝒓 u m t 𝒓 u y e 𝐧.𝑽𝐧 }
…
Dương Niên nhìn họ một lượt cuối cùng chọn Liu Na đứng ở đầu hàng.
Lâm Hiểu thấy vậy đắc ý thay bạn mình, thì thầm vào tai cô: “Cậu thấy chưa, bao nhiêu người như vậy anh ấy vẫn gọi cậu. Hai người rõ ràng tình trong như đã mặt ngoài còn e. Không phải như ai kia vừa đến đã bị phạt đến cơm trưa cũng không được ăn.”
Nói rồi, cô ta còn khẽ liếc mắt trừng Lạc Phương Nghi.
Liu Na lòng như nở hoa nhưng ngoài mặt nhỏ giọng trách Lâm Hiểu: “Cậu đừng nói bậy bạ.”
Cô ta vừa vui mừng lại có chút lo lắng bước lên chỗ Dương Niên.
Anh còn tri kỷ lấy găng tay mang cho cô.
Trong lúc đứng gần anh thậm chí còn cong môi khen ngợi Liu Na: “Tôi vẫn luôn thấy được thành tích của em. Em làm rất tốt.”
Trái tim Liu Na đập mạnh đến mức muốn vọt ra ngoài.
Nam sinh thì ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nữ sinh bên dưới vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen ghét.
Một số khác chỉ đơn thuần là tò mò tựa như Lương Thi vậy.
Cô ấy thấy Lâm Hiểu vừa rồi còn nói chuyện thân thiết với Liu Na, không nhịn được liền quay sang hỏi: “Bạn của cậu và huấn luyện viên có quen biết?”
Lâm Hiểu ưỡn ngực ngẩng cao đầu tự hào khẳng định: “Đương nhiên! Họ còn là thanh mai trúc mã sớm chiều luyện tập, cùng nhau tiến bộ!”
Cao Thiên Anh bên này cũng hóng hớt, âm thầm huých khuỷu tay Lạc Phương Nghi.
“Chậc! Chậc! Hiểu rồi ha? Dù sao Liu Na cũng không ưa chúng ta. Dương Niên là thay thanh mai trút giận đây mà.”
Thấy vẻ mặt Lạc Phương Nghi không chút gợn sóng, anh vẫn không chán nản tự chìm đắm trong câu chuyện của mình: “Lúc trước tôi còn tưởng cậu và anh ta mới thân cơ. Suốt ngày như hình vơi bóng, thiếu điều anh ta đi vệ sinh cậu cũng muốn theo vào. Ai mà ngờ, cậu vừa đi anh ta đã có hồng nhan tri kỷ khác. Nhưng không sao tôi thấy chồng cậu hiện tại rất tốt. Nếu hai người đó đánh nhau cậu nói xem ai sẽ thắng đây?”
Cô không chột dạ cũng chẳng lúng túng, thậm chí còn hùa theo: “Tôi cũng thắc mắc đấy! Hay cậu hẹn Dương Niên đi, để hai người họ đấu với nhau một buổi?”
Khóe miệng Cao Thiên Anh co rút: “Giờ tôi mới phát hiện cậu thật hài hước đấy.”
Dứt lời, anh thông minh ngậm chặt miệng, tập trung vào tình hình bên trên.
Tay Dương Niên cầm đích đấm, ra hiệu cho Liu Na dồn sức đánh vào.
Trong giới quyền anh, những ai biết đến Liu Na đều hiểu rõ lực tay của cô ấy mạnh nhường nào.
Thế nhưng khiên trong tay Dương Niên trước sức công phá của cô vẫn vững như bàn thạch.
Mọi người những tưởng cô đã quá mạnh, không ngờ anh lại đưa ra lời nhận xét khiến các vận động viên há hốc mồm: “Có tiến bộ, nhưng chưa đủ lực, còn phải luyện tập thêm.”
Tuy vậy nhưng Liu Na vẫn vui vẻ đáp lại: “Em sẽ cố gắng. Cảm ơn huấn luyện viên chỉ dạy.”
Trong lúc cô cao hứng đi xuống, Dương Niên lại chỉ tay về phía bọn họ: “Em nữ vừa bị phạt chạy lên đây.”
Lạc Phương Nghi đang âm thầm tán thưởng vẻ nghiêm khắc kính nghiệp của đối phương, nghe tới đây chút thiện cảm mất sạch không còn dấu vết.
Cô cố gắng kéo dài thời gian chậm chạp lê bước về phía trước.
Trong mắt Dương Niên lóe lên ý cười nhưng ngoài miệng lại không nhịn được trêu chọc: “Nếu em còn không lên đây, tôi không ngại cho em chạy thêm mười vòng.”
Lạc Phương Nghi mặc kệ những ánh mắt sắc như dao đang dán chặt vào mình, vội vàng chạy lên trên: “Thưa huấn luyện viên em có mặt!”
Cô đứng trước mặt anh còn đưa tay chào theo nghi thức quân đội.
Dương Niên thầm tán thưởng bản thân có thể nhịn cười tới giờ này đã vượt quá sức chịu đựng của người thường.
Thấy anh không nói gì, cô nhận mệnh tự lấy găng tay đeo vào, lòng còn thầm đắc ý nhất định phải đánh anh nằm bò ra sàn.
Tuy nhiên hiện thực lại vô cùng tàn nhẫn.
Giọng nói nghiêm khắc của Dương Niên vang lên: “Cô đang làm gì vậy?”