Reng reng reng! Reng reng reng!
Tôi vừa bước lên xe, chuẩn bị đi về nhà, bỗng nhiên chuông điện thoại reo lên.
Là Liễu Tâm Thuần gọi đến.
“Alô, chồng ơi, anh đang ở đâu vậy? Một lát nữa đến đón em đi.”
Sau khi bắt máy, trong điện thoại truyền đến giọng nói yếu ớt của Liễu Tâm Thuần.
Chắc chắn khi đối mặt với tên mập Tần Sở Thiên đó, cô ta đã tốn rất nhiều sức lực.
“Được, anh đang trên đường về nhà, bây giờ sẽ đến tập đoàn Thiên Khải đón em.” Tôi gật đầu, cố ý nhấn mạnh bốn chữ “Tập đoàn Thiên Khải”.
Bởi vì tôi biết, theo định vị cho thấy, cô ta đang ở trong căn hộ độc thân đó chưa rời đi. Cho nên tôi muốn xem thử một chút, khi nói như vậy, cô ta sẽ trả lời như thế nào, có hoảng hốt lo sợ không.
“Hả? Anh đang trên đường đi rồi sao? Em… bây giờ em không ở công ty…”
Quả nhiên, Liễu Tâm Thuần đang luống cuống, nói chuyện cũng hơi ấp úng.
“Không ở công ty? Không phải em đang tăng ca sao? Vậy anh đến đâu để đón em?” Tôi giả vờ ngạc nhiên hỏi cô ta.
Rất rõ ràng, Liễu Tâm Thuần sợ tôi sẽ đến tập đoàn Thiên Khải trước cô ta, như vậy cô ta sẽ không biết giải thích như thế nào.
Đây cũng là lý do khiến cô ta hoảng sợ.
“Em… sau khi tăng ca xong, em ra ngoài ăn tối với đồng nghiệp…” Liễu Tâm Thuần ngừng lại một lúc, lát sau mới ấp úng trả lời.
“Vậy em gửi định vị cho anh đi, anh lập tức tới đón em!” Tôi âm thầm cười, giả vờ hỏi như rất quan tâm đến cô ta.
Nếu cô ta đã muốn đóng kịch, vậy thì cứ phối hợp với cô ta đóng vở kịch này vậy. Chỉ cần không dứt dây động rừng là được.
“Được rồi… em gửi cho anh ngay đây…”
Cứ như vậy, tôi dựa theo định vị mà Liễu Tâm Thuần gửi, lái xe hết nửa tiếng, đến một tòa chung cư độc thân cao cấp gần một ngã tư.
Lúc này, Liễu Tâm Thuần đang đứng dưới ngọn đèn đường ở ngã tư, một mình chịu gió đêm thổi.
Nhìn tư thế này, tôi đoán chắc tên Tần Sở Thiên đó sợ vợ nên đã vội vàng bỏ chạy, bỏ Liễu Tâm Thuần một mình trên đường.
“Không uống rượu đúng chứ?” Tôi mở cửa xe, nhìn Liễu Tâm Thuần hỏi.
“Không có.” Cô ta lắc đầu, ngồi vào ghế.
“Ừm, không uống thì tốt, nó không có lợi cho em bé.” Tôi vừa khởi động xe vừa nhắc nhở Liễu Tâm Thuần.
Đứa bé này… cũng không biết nó là con của ai…
Nhưng hiện tại dựa vào một chuỗi ba tình huống xảy ra như vậy của Liễu Tâm Thuần, đoán chừng cô ta cũng không biết đứa bé này là con của ai…
“Nghe nói lần trước anh có nhận vài hạng mục của tập đoàn Ngân Hà? Có chuyện này không?” Liễu Tâm Thuần trực tiếp chuyển đề tài về đứa bé, hỏi tôi với giọng điệu thản nhiên.
“Đúng là có chuyện như vậy, làm sao em biết?” Tôi gật đầu, hỏi ngược lại cô ta.
Không ngờ Liễu Tâm Thuần lại chủ động nói đến chuyện này với tôi.
Trước đây tôi vẫn luôn suy đoán, những hạng mục của tập đoàn Ngân Hà kia, chắc chắn là cô ta âm thầm lấy được giúp tôi từ Tần Sở Thiên.
“Em nghe những đồng nghiệp trong công ty nói. Thế nào? Mấy hạng mục kia chắc là dùng được phải không?” Sau đó Liễu Tâm Thuần hơi né tránh ánh mắt tôi, tiếp tục dò hỏi tôi.
“Không được, những hạng mục ông ta đưa cho anh đều là những hạng mục nhỏ, nếu không phải công ty đang trong thời kỳ phát triển, anh cũng sẽ không nhận.” Tôi lắc đầu, cố ý trả lời Liễu Tâm Thuần bằng giọng điệu than phiền.
Sở dĩ tôi nói như vậy là muốn để cho cô ta biết, thật ra Tần Sở Thiên chỉ xem cô ta như một món đồ chơi mà thôi.
Lại còn dùng những hạng mục này để chế giễu tôi, đó là vì không có khả năng dùng tâm ý chân thành để giúp đỡ công ty mới của tôi.
“Hả? Sao có thể…” Vừa nghe tôi nói như vậy, Liễu Tâm Thuần lập tức lộ ra biểu cảm kinh ngạc.
“Sao có thể cái gì chứ?” Nhìn thấy phản ứng rõ ràng của cô ta như vậy, tôi vội hỏi Liễu Tâm Thuần.
“Ý của em là trước đây mối quan hệ của các người tốt như vậy, đó là lý do anh ta nên giao cho anh một số dự án lớn…” Liễu Tâm Thuần nhíu mày, không cam lòng nói.
Có thế thấy được rằng, cô ta đang tức giận. Còn việc tại sao cô ta lại tức giận, tôi cũng không dám đoán.
Bởi vì tôi cũng không hiểu rõ vì sao hai người Liễu Tâm Thuần và Tần Sở Thiên lại đến với nhau.
Dựa theo sự hiểu biết của tôi về Liễu Tâm Thuần, chắc chắn cô ta sẽ không tìm đến Tần Sở Thiên rôi dùng thân thể của mình đổi lấy mấy hạng mục giúp tôi.
“Em nghĩ nhiều rồi, anh thấy tên mập Tần Sở Thiên đó không hy vọng công ty của anh được phát triển lên….” Tôi cười lạnh, trong mắt lộ vẻ khinh thường nói.
Mặc kệ như thế nào, cái tên Tần Sở Thiên này, chắc chắn tôi sẽ không để cho ông ta có được kết cục tốt.
“Được rồi…” Liễu Tâm Thuần hít một hơi thật sâu, không nói gì nữa
Thông qua ánh sáng bên ngoài, tôi có thể thấy được, lúc ở trong tối cô ta đang nắm chặt tay thành nắm đấm.
Rõ ràng, đối với cách làm của Tần Sở Thiên, cô ta rất không hài lòng.
Điều này càng làm khơi dậy hứng thú của tôi, rốt cuộc mối quan hệ của cô ta và Tần Sở Thiên là gì? Còn với Cao Phong kia, quan hệ này còn rắc rối như nào nữa?
Đột nhiên tôi cảm thấy trên người người phụ nữ này ẩn chứa quá nhiều bí mật…
Chìa khóa căn hộ 1809 nhất định tôi phải lấy được nó, tôi còn phải lắp thêm thiết bị theo dõi.
Tôi rất muốn xem thử, lần sau khi hai con người đó gặp nhau sẽ xảy ra loại chuyện gì nữa.
…..
Sau khi trở về nhà, trong lúc Liễu Tâm Thuần đang ngủ, tôi lục tìm chìa khóa của cô ta, sau đó chụp lại toàn bộ mặt trên của chìa khóa!
Tối ngày mai, tôi sẽ đến Điện Khoa Thành tìm một thợ đánh khóa để làm một chiếc chìa khóa mới, sau đó gắn các thiết bị theo dõi vào trong căn hộ!
Đến lúc đó, câu trả lời sẽ tự nhiên trồi lên khỏi mặt nước!
…..
Sáng sớm hôm sau, tôi đến công ty.
Chiều nay, là ngày bàn giao bản vẽ thiết kế với tập đoàn Ngân Hà. Vì vậy sáng nay chúng tôi sẽ kiểm tra lại tất cả các hạng mục đang sở hữu, bảo đảm tuyệt đối không có gì sai sót.
Mong muốn ban đầu đầu của tôi khi thành lập công ty thiết kế Tân Vô Song, là đối với mỗi một hạng mục tôi đều phải hết sức cẩn thận.
Dùng sự chân thành để gây ấn tượng với khách hàng, dùng chất lượng để tìm kiếm lối ra.
Qua nửa ngày để kiểm tra, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì, buổi chiều tôi lái xe đến tập đoàn Ngân Hà.
Vừa đến cửa tập đoàn Ngân Hà, tôi gặp Tần Sở Thiên và Ngọc Kim Hương.
Vợ chồng hai người họ cũng nhìn thấy tôi.
“Ha! Đây không phải là cậu em Ngô Song sao!” Tần Sở Thiên nhìn thấy tôi, vội vàng lên tiếng gọi.
“Anh Tần, chị dâu!” Tôi rất lịch sự mà gật đầu với họ.
“Sao vậy? Tới tìm tôi có chuyện gì sao?” Tần Sở Thiên nhìn túi tài liệu của tôi, vừa hỏi vừa tỏ vẻ khinh thường.
“Vâng, công ty em đã thiết kế xong những hạng mục mà lúc trước anh Tần đã ký với chúng em, anh có muốn xem qua không?” Tôi nhanh chóng trả lời Tần Sở Thiên.
“Không cần xem không cần xem, mấy cái hạng mục nhỏ thôi ấy mà, có cậu Ngô kiểm tra là được rồi, tôi rất yên tâm…” Tần Sở Thiên liên tục xua tay, làm ra bộ dạng không quan trọng mà nói với tôi.
Thực ra tôi biết rõ ông ta đang chế nhạo tôi.
“Hạng mục nhỏ gì? Đưa tôi xem thử.”
Đúng lúc này, Ngọc Kim Hương ở bên cạnh đi đến, giật lấy tập văn kiện trên tay tôi.
“Hả! Cái này…”
Khi bà ta vừa mở bản vẽ thiết kế ra, trong mắt bà ta thoáng hiện lên một vẻ hoang mang.