Xoạt... xoạt... xoạt
Chỉ nhìn thấy Ngọc Kim Hương nhìn ngắm vô cùng tập trung, lật qua trang này rồi lại sang trang khác, đọc hết quyển này rồi đến quyển khác.
Bà ta gật đầu lia lịa, trước mắt luôn lóe lên một tia sáng, dường như vô cùng vừa ý với thiết kế của tôi!
“Ngô Song, những hạng mục này đều là do công ty cậu thiết kế sao?”
Sau khi xem qua hạng mục xây dựng công trình nhà hỏa táng, Ngọc Kim Hương đóng bản thiết kế lại, dùng giọng điệu không thể tưởng tượng nổi để hỏi tôi.
“Đúng vậy.” Tôi bình thản gật đầu.
Thật ra tôi đã dự đoán được sẽ có cảnh tượng như vậy, dù sao bản thiết kế của hạng mục này được tạo nên bởi sự hội tụ trí tuệ của toàn bộ công ty chúng tôi.
Mỗi một viên gạch, mỗi một mảnh ngói, mỗi một đường ống dẫn, đều được trải qua sự thảo luận và xem xét vô cùng chặt chẽ của chúng tôi.
Bản thiết kế này, thậm chí còn là đại diện cho ngôn ngữ thiết kế và phong cách thiết kế hàng đầu thế giới hiện nay!
Chỉ cần người đó có hiểu biết về công việc đều sẽ nhìn ra được sự phi phàm trong đó.
“Sở Thiên, những hạng mục này đều là do anh đưa cho công ty của Ngô Song thiết kế à?” Lúc này ánh mắt của Ngọc Kim Hương nhìn sang Tần Sở Thiên, dùng giọng điệu hung hăng dọa người để tra hỏi Tần Sở Thiên.
“Đúng... đúng vậy... có phải là cậu ta thiết kế không được đúng không? Để anh bảo cậu ta quay về làm lại! Hoặc là anh sẽ tìm một công ty khác!”
Tần Sở Thiên không rõ như nào, sau khi nhìn thấy dáng vẻ này của Ngọc Kim Hương, còn tưởng rằng bà ta không hài lòng với tác phẩm của tôi, cả người lập tức run rẩy, nói chuyện với Ngọc Kim Hương bằng giọng điệu đầy sợ hãi.
“Những hạng mục đó, anh trả công cho Ngô Song bao nhiêu tiền?” Ngọc Kim Hương không trả lời Tần Sở Thiên, mà hai con mắt đanh lại, lạnh lùng hỏi Tần Sở Thiên.
“Chuyện này em cứ yên tâm, anh trả công cho Ngô Song cũng không nhiều, thiết kế nhà vệ sinh công cộng đắt nhất cũng chỉ có mười lăm vạn...” Tần Sở Thiên rụt cổ lại, khí thế hừng hực nói với Ngọc Kim Hương.
Bốp!
Tuy nhiên, một tình huống không thể ngờ tới đã xảy ra!
Tôi chỉ nghe thấy giọng nói của Tần Sở Thiên vang lên, Ngọc Kim Hương vậy mà lại ở trước mặt mọi người, hung hăng cho ông ta một cái tát!
Âm thanh truyền đến vô cùng rõ ràng, làm cho tôi vốn đang bình tĩnh nhưng cũng không tránh khỏi mà run cả người, hít lấy một hơi thở lạnh giá!
Ngọc Kim Hương này đúng là vô cùng tàn nhẫn!
“Vợ... em làm sao vậy? Anh... anh đã làm sai điều gì sao?”
Vẻ mặt của Tần Sở Thiên vô cùng mù mịt, tủi thân đến mức sắp khóc, ông ta nhìn Ngọc Kim Hương với ánh mắt vô cùng khó hiểu.
“Làm sai ở chỗ nào ư? Anh nhìn xem bản thiết kế của công ty Ngô Song thực hiện đi! Không chỉ tiết kiệm chi phí, bảo vệ môi trường, mà còn thể hiện được nét thẩm mỹ lại vô cùng cao cấp! Anh trả mười lăm vạn rồi đuổi cậu ta? Đây là thái độ ngày thường làm kinh doanh của anh sao?”
Ngọc Kim Hương ném bản thiết kế vào người Tần Sở Thiên, hùng hổ dùng giọng điệu dọa người khác mắng mỏ Tần Sở Thiên!
“Vợ ơi... anh...”
Tần Sở Thiên vội vàng mở bản thiết kế ra!
“Chuyện này...”
Khi ông ta nhìn vào trong từng trang giấy thấy nó giống như những sản phẩm nghệ thuật, lập tức cũng bị làm cho giật mình há hốc mồm...
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau chóng chuyển tiền công lần cuối và tiền còn thiếu cho Ngô Song đi!” Ngọc Kim Hương thấy Tần Sở Thiên sợ hãi đứng tại chỗ không nhúc nhích, vội vàng thúc giục ông ta!
Những hành động và lời nói của Ngọc Kim Hương, đúng thật là khiến cho tôi được mở mang tầm mắt!
Khí thế mạnh mẽ như vậy, không hổ danh là thiên kim tiểu thư của một gia tộc giàu có.
“Ờm... ờm ờm... chuyển... chuyển bao nhiêu...” Tần Sở Thiên vội vàng gật đầu, sau đó tiếp tục sợ hãi hỏi Ngọc Kim Hương.
“Chuyển bao nhiêu? Tổng cộng không đến một trăm vạn, anh không biết xấu hổ mà trả cho cậu ấy sao! Những hạng mục đó có thể đều là những hạng mục thí điểm của quốc gia, một khi thực hiện thành công, có thể mở rộng ra khắp toàn quốc! Mà thiết kế này của Ngô Song, thực sự phù hợp với yêu cầu của chúng ta!”
Ngọc Kim Hương nói với Tần Sở Thiên, liền liếc mắt sang nhìn tôi, bộc lộ ra ánh mắt cảm kích.
“Được rồi được rồi! Một trăm vạn! Anh sẽ gọi nhân viên chuyển tiền cho Ngô Song!” Tần Sở Thiên không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến phòng tài vụ...
“Ngô Song, tôi thấy bản thiết kế của cậu rất tốt!” Sau khi tiễn Tần Sở Thiên rời đi, Ngọc Kim Hương đưa tôi đến một khu vực uống trà bên cạnh, cười nói với tôi.
“Chị dâu quá khen rồi.” Đối mặt sự khen ngợi của Ngọc Kim Hương, tôi chỉ khiêm tốn mỉm cười, cũng không tự mãn.
“Năm đó nếu như công ty của cậu không xảy ra chuyện, dựa vào tài năng của cậu, không chừng bây giờ có thể đã xây dựng sự nghiệp ở nước ngoài rồi...” Ngọc Kim Hương rót cho tôi một tách trà, quay sang nói với tôi, giọng điệu tỏ vẻ đầy tiếc nuối.
“Đứng ở vị trí của tôi, chuyện lần đó coi như bài học mà tôi ghi nhớ suốt đời, sẽ càng khuyến khích tôi làm tốt hơn.” Tôi nhận lấy tách trà từ Ngọc Kim Hương, đáp lại lời bà ta đầy ẩn ý.
Không biết vì sao, tôi cảm thấy dường như hôm nay thái độ của bà ta đã tốt hơn lần trước rất nhiều.
Tuy rằng giọng điệu vẫn còn lạnh lùng, nhưng chí ít là không làm cho tôi thấy hồi hộp nữa.
“Cũng phải, có câu “việc trước không quên, việc sau làm thầy”. Tôi sắp tham gia đấu thầu một dự án lớn, chính là trung tâm mua sắm. Nếu cậu có hứng thú, chúng ta có thể tán gẫu một chút...”
...
Lúc sau, Ngọc Kim Hương cùng tôi thảo luận kĩ lưỡng...
...
“Xong rồi vợ ơi, tiền đã chuyển qua cho Ngô Song, chúng ta mở cuộc họp đi, thời gian sắp đến rồi, hạng mục đấu thầu này không thể chậm trễ...”
Không bao lâu, Tần Sở Thiên chậm chạp quay lại, mồ hôi đầy đầu nói với Ngọc Kim Hương.
“Ừm, đi thôi. Ngô Song, cậu cũng đến nghe đi.” Ngọc Kim Hương gật đầu với Tần Sở Thiên, sau đó nói với tôi.
“Hả? Đây là tình huống gì thế? Ngô Song cũng đến họp sao?” Tần Sở Thiên kinh ngạc nhìn về phía Ngọc Kim Hương, dùng giọng điệu không thể hiểu nổi hỏi bà ta.
“Đúng vậy, em muốn để công ty của Ngô Song làm đối tác thiết kế, tham gia vào dự án đấu thầu sắp tới.” Ngọc Kim Hương cau mày, từ từ nói với Tần Sở Thiên.
“Cái... cái gì! Công ty của Ngô Song?” Tần Sở Thiên trợn tròn mắt, hoàn toàn không thể tin được lời nói của Ngọc Kim Hương.
“Ừm, đúng vậy.” Ngọc Kim Hương gật đầu.
“Nhưng...” Tần Sở Thiên ấp úng, muốn nói lại thôi.
“Nhưng cái gì?” Ngọc Kim Hương nhíu mày nhìn ông ta.
“Nhưng công ty của Ngô Song vừa mới thành lập, nhân viên chỉ có mấy người thì thôi đi, quan trọng là bọn họ không có kinh nghiệm thiết kế những hạng mục lớn...” Tần Sở Thiên nôn nóng nói với Ngọc Kim Hương.
Từ vẻ mặt và giọng điệu của ông ta, có thể thấy được, ông ta vô cùng phản đối tôi tham dự vào dự án này.
“Theo như em được biết, lần trước công ty thiết kế của Ngô Song đã giúp tập đoàn Thiên Khải lấy được hạng mục sân vận động. Phải không, Ngô Song?” Ngọc Kim Hương vừa nói vừa chuyển chủ đề sang cho tôi.
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu.
Không thể không khâm phục, Ngọc Kim Hương này thật sự thần thông quảng đại, ngay cả chuyện này bà ta cũng biết.
“Chuyện này...” Tần Sở Thiên không còn lời nào để nói.
...
Cứ như vậy, tôi không chỉ nhận được tiền công lần cuối là một trăm vạn cho hạng mục này từ tập đoàn Ngân Hà, mà còn may mắn nhận được một dự án thiết kế khác trên thương trường.
Công ty của tôi đã đến lúc phát triển rồi!