Cửu Thiên ngừng thở, bây giờ hắn chỉ mong con thú hoang này bị mù, nhìn không thấy hắn.
Bỗng, một con quái vật đi từ phía sâu trong hang động ra, khoảnh khắc nhìn thấy quái vật, Cửu Thiên cứng đờ cả người.
Nhưng không phải vì con quái vật quá đáng sợ nên chấn động, mà là kinh ngạc trước vẻ đáng yêu của con quái vật này.
Một con chó nhỏ trông có vẻ bị tật lững thững bò ra, hai chân trước của nó vừa ngắn vừa nhỏ, đôi mắt to lấp lánh ánh sao.
Cửu Thiên sửng sờ vài giây, loại động vật thoạt trông hiền lành này có nhìn kiểu gì cũng không giống thú hoang.
Trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm, Cửu Thiên bắt đầu tập trung tiêu hóa cho xong dược hiệu của Địa Linh Hoa trong người.
Con chó nhỏ chầm chậm bò về phía trước, lá Địa Linh Hoa như gặp lại người quen cũ, khẽ đung đưa thân hình mảnh mai chào đón nó.
Chút tia sáng le lói hòa vào trong người con chó nhỏ, con chó nhỏ phát ra tiếng rên rỉ thoải mái. Nhưng chỉ một lát sau tia sáng đã hoàn toàn biến mất. Lúc này con chó nhỏ mới phát hiện đóa hoa trên gốc địa linh hoa đã mất tăm mất tích, nhất thời con chó nhỏ có chút tức giận, nhe răng nhếch miệng với Cửu Thiên, lộ ra răng nanh vẫm chưa mọc hết.
Con chó nhỏ vọt về phía trước bằng hai chi sau, cơ thể đứng thẳng giống hệt nhân loại, sau đó há mồm cắn cổ tay Cửu Thiên.
Cửu Thiên nhìn con chó nhỏ cắn mình nhưng lại không dám làm gì.
Máu tươi tuôn trào, Cửu Thiên lo lắng khôn cùng.
Chết tiệt, nếu tiêu tùng dưới miệng của một con thú hoang mạnh mẽ thì thôi đi, nhưng nếu chết vì vết cắn của một con chó nhỏ, vậy không còn mặt mũi gặp quỷ nữa là.
Đúng lúc này, sức mạnh vốn bạo động trong người Cửu Thiên bất chợt trở nên yên tính, sau đó dần chảy ra ngoài theo dòng máu tươi tuôn ra từ cổ tay anh.
Trên người con chó nhỏ tỏa ánh hào quang, hình như nó đáng hấp thu dược hiệu chảy ra từ hắn.
Chỉ lát sau chú chó nhỏ đã ăn no, nó thả miệng ra, rồi nhe răng trợn mắt với Cửu Thiên một trận, rồi nhanh chóng bỏ chạy vào nơi sâu trong hang động.
Cửu Thiên cũng không biết nên khóc hay nên cười nữa.
Chẳng hiểu sao hắn lại bị một con chó nhỏ uy hiếp đến tính mạng, sau đó cũng chính con chó nhỏ này lại giải quyết giúp hắn một khó khăn không hề nhỏ.
Sức mạnh dư thừa trong người đã bị con chó nhỏ hút mất, dược hiệu còn sót lại không đủ tạo thành mối uy hiếp với Cửu Thiên.
Cửu Thiên lặng lặng ngồi yên tại đó, chờ cơ thể từ từ hấp thu xong dược hiệu còn sót lại.
Hô hấp dần trở nên vững vàng, Cửu Thiên nhắm mắt lại, tiến vào trạng thái nhập định trong võ đạo, hòa quang vốn phát ra từ Địa Linh Hoa lúc này cũng đã xuất hiện trên người hắn.
Lần nhập định này kéo dài suốt một ngày một đêm.
Lần thứ hai Cửu Thiên mở mắt ra, một tia sáng chợt lóe lên trong đôi mắt hắn.
Hắn khẽ cử động cơ thể, cả người phát ra tiếng ầm ầm như tiếng đậu nổ.
Cửu Thiên nhúc nhích cánh tay, rồi hét lớn một tiếng, tung một đấm về phía vách tường.
Băng Sơn quyền!
Một âm thanh trầm đục vang lên trong hang động, vách tường trước mắt xuất hiện vết nứt như mạng nhện, ngay sau đó, vô số đá vụn bắn lên tung tóe, một hố sâu xuất hiện.
Cửu Thiên mỉm cười nhìn cảnh tượng trước mắt, xem ra Băng Sơn quyền của mình đã có chút thành tựu rồi.
Hơn nữa hình như thực lực của hắn cũng có một bước tiến lớn. Ước chừng không phải luyện thể cấp sáu thì cũng không kém bao nhiêu. Một tháng tăng liền ba cấp, với tốc độ này, cho dù là thiên tài hàng đầu của gia tộc bọn họ - Cửu Minh cũng không theo kịp.
Chợt, một mùi tanh tưởi xộc vào mũi Cửu Thiên, sau khi xem xét cẩn thận, hắn phát hiện mùi tanh này bắt nguồn từ người hắn.
Được rồi, đúng là hắn đã nhiều ngày chưa tắm gội.
Bước nhanh ra khỏi hang động, Cửu Thiên thuận tay cầm một nắm tuyết rồi chà lau chúng lên người vài lần.
Tu luyện thành công rồi, giờ là lúc trở về.
Hai tay siết lại thành nắm đấm, phế vật đúng không?
Niên Tế năm nay, tôi sẽ tặng cho các người một niềm vui bất ngờ lớn, để xem, còn ai dám đuổi tôi đi!
Cửu Thiên hét dài một tiếng, nhấc chân chạy thật nhanh giữa rừng núi, bóng dáng ngày càng xa.
Sau khi hắn đã chạy xa, một chú chó nhỏ bò từ trong hang động ra, ngó trái ngó phải một hồi rồi lại rụt đầu về.
....
Mấy ngày sau. Thành Long Cửu, nhà họ Cửu.
Giăng đèn kết hoa, cổ nhạc vang trời, một mùa cuối năm lại đến, mỗi nhà đều tròng lên một diện mạo mới.
Đối với dân chúng đất nước Võ Đỉnh mà nói, không có gì ngày hội nào quan trọng hơn năm mới. Trong ngày này, tất cả mọi người sẽ cùng nhau hân hoan chúc mừng, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập bầu không khí vui vẻ.
Những gia tộc lớn giống như nhà họ Cửu đã bắt đầu bày tiệc lớn từ tận hai ngày trước, họ mở tiệc chiêu đãi các vị khách quý, dù giàu hay nghèo, chỉ cần đến nhà họ Cửu, nhất định đều sẽ được mời vào dùng bữa, đây cũng là truyền thống của nhà họ Cửu.
Hôm nay là ngày cuối cùng trong năm, tối nay sẽ tổ chức hoạt động quan trọng nhất ngày cuối năm, Niên Tế. Mục đích chính là để cầu trời cho năm sau mưa thuận gió hoà, ngũ cốc được mùa, sinh ý thịnh vượng.
Trong thời điểm Niên Tế, tất cả con cháu nhà họ Cửu đều phải tham gia một cuộc kiểm tra, xem thử một năm qua họ đã tiến bộ như thế nào.
Đến ngày đó, gia chủ nhà họ Cửu, cũng chính là ông nội của Cửu Minh - Cửu Hạo Nhiên cũng sẽ tham dự, hơn nữa còn đích thân ban thưởng cho con cháu nào trong nhà họ Cửu có biểu hiện tốt.
Sau mỗi lần kiểm tra như vậy, Cửu Minh đều sẽ bị mọi người cười nhạo, rồi bị lãng quên ở một góc, chỉ có thể một thân một mình về phòng ăn tết.
Nhưng năm nay sẽ không vậy nữa, Cửu Thiên ngồi trong yến hội, thoải mái xem những màn biểu diễn, ca múa trên sân khấu, thỉnh thoảng lại uống chút rượu, tâm trạng vô cùng sảng khoái, vui vẻ.
Xem ra Niên Tế cũng là một dịp rất thú vị đó chứ?