CHƯƠNG 230
Âm thanh vang khắp võ trường, gió nổi lên mang theo một luồng sóng âm.
Những đệ tử Âm Dương viện bên dưới cũng hét lên.
"Đúng vậy, dám đấu không."
"Lũ rác rưởi Nhất Nguyên viện thì có bản lĩnh gì mà cầm kim bài chứ"
"Ta lên giải quyết bọn họ, đám rác rưởi Nhất Nguyên viện kia, đấu với ông một trận đi"
Tiếng la thét loạn xà ngầu. Có thể là vì vốn dĩ danh tiếng của Nhất Nguyên viện đã rất tệ nên những học viên từ các viện khác cũng hùa theo mà hét.
Ví dụ như học viên của Thiên Nhân viện hét to nhất, thậm chí tiếng chửi mắng còn át cả Âm Dương viện.
Hoành Sơn viện, Lôi Đình viện, Không Động viện cũng cười đùa hét theo. Đệ tử của Minh Tâm viện, Thanh Kiếm viện, Phiêu Miểu viện vẫn còn chút giáo dưỡng, nhưng bọn họ vẫn nhìn Nhất Nguyên viện bằng ánh mắt rất lạnh lùng,
Dù da mặt của bọn Hàn Liên đủ dày nhưng khi bị mắng như thế này, họ vẫn hơi nhíu mày.
Cửu Thiên cười gắn, khung cảnh này khiến hắn nhớ lại lúc ở Long Cửu. Nhưng lúc đó chỉ có một mình hắn đối mặt, còn bây giờ hắn cùng các vị sư huynh đều bị mắng cùng nhau.
"Các sư huynh, xem ra hôm nay chúng ta không đi được rồi."
Cửu Thiên cười nói.
Hàn Liên vứt kim bài ra đất rồi xắn tay áo lên chuẩn bị chửi lại.
Nếu thi chửi nhau thì hắn ta sợ ai chứ!
Thấy tư thế của Hàn Liên, bọn Cửu Thiên bèn khôn ngoan lùi về sau một chút.
Sở Chính vỗ nhẹ lên vai Hàn Liên: "Giao cho đệ đó."
Hàn Liên cười nói: "Yên tâm, chỉ là một đám nhãi ranh, để đệ mắng chết bọn chúng"
Hàn Liên hằng giọng rồi bắt đầu.
Với chất giọng như gà trống, Hàn Liên bắt đầu chửi lại tất cả mọi người.
Bao nhiêu thể loại văng tục chửi thề đều được tuôn ra như đại bác. Tiếng mắng chửi vang lên không dứt, càng chửi càng hăng.
Trên đài, các vị sư tôn đều đang sững sờ. Họ chưa từng gặp ai chửi lộn giỏi như thế, hơn nữa còn chửi được cả tập thể. Nhưng người của tám viện thế mà lại không chửi thẳng một mình hắn.
Giọng Hàn Liên càng lúc càng lớn, như đã luyện ra một loại võ kỹ mắng người đặc biệt.
Tiếng của nhiều người như vậy mà không át nổi một mình Hàn Liên. Giọng nói của hắn ta như kim chích, đâm thẳng vào tai của tất cả mọi người ở võ trường, không muốn nghe cũng không được.
Thân Đồ sư tôn của Hoành Sơn viện mở miệng nói: "Đúng là thiên phú nha. Yết hầu của hắn đã được cường hoá, hơn nữa canh kình của hắn cũng rất đặc biệt? Hàn Liên. . . Hàn Liên. . . . chẳng lẽ là người của nhà họ Hàn sao?"
Thân Đồ sư tôn tựa hồ vừa nghĩ ra gì đó, ông ta biến sắc, vẻ mặt khi nhìn Hàn Liên cũng hoàn toàn thay đổi.
Nếu đúng như ông ta đoán thì lai lịch của tên Hàn Liên này không hề nhỏ.
Lúc này, Nhất Thanh sư tôn cũng tiến lên chỉ thẳng vào mặt Tinh Uyên: "Lão khốn tóc trắng nhà ngươi, tưởng Nhất Nguyên viện này phế thật sao? Được, cược thì cược, mang tiền cược của mấy người ra đây, bây giờ chúng ta bắt đầu!"
Tinh Uyên sự tồn hừ lạnh một tiếng rồi vứt ra một tấm áo choàng võ giả tối màu.
Bên trên được thêu hình rồng ẩn, nhìn có vẻ bình thường nhưng trong đó lại hơi loé sáng.
"Một tấm Hắc Long Võ Bào, đủ rồi chứ!"
Nghe thấy mấy chữ Hắc Long Võ Bào, tất cả những sư tôn khác đều nhìn sang.
Sắc mặt viện trưởng hơi thay đổi: "Tinh Uyên, ngươi thật sự đem thứ này ra cược à? Đây là tấm áo choàng làm từ da hắc long, rất hiếm đó."
Tinh Uyên nói: "Không hiếm thì ta không lấy ra làm gì. Nhất Thanh, bảo học viên của người lên đài đi, để ta xem thử thực lực của các ngươi thế nào."
Thấy tấm Hắc Long Võ Bào, trên mặt Nhất Thanh hiện lên một nụ cười rạng rỡ.
Sau đó Nhất Thanh quay đầu hét lớn với Hàn Liên.
"Hàn Liên, các ngươi lên cho ta, có việc để làm rồi đó."