CHƯƠNG 237
Nhưng sức mạnh của Cửu Thiên, thì quả thật bọn họ không thể chấp nhận nổi.
Hắn chỉ đứng đó, chắp tay ra sau lưng, chẳng phóng ra bất cứ tia canh kình nào, đối thủ đã tự động nằm xuống. Thậm chí người kia còn bị đè vào đá xanh, đè đến mức hôn mê.
Phương pháp như vậy, bọn họ chưa từng gặp, thậm chí là chưa từng nghe thấy.
Nếu như là bất cứ đạo sư hay vị sư tôn nào làm ra chuyện này, bọn họ còn có thể hiểu. Nhưng Cửu Thiên kia trông còn trẻ hơn mọi người ở đây, sao hắn lại mạnh đến vậy.
Hơn nữa người hắn xử lý đến mức chẳng thể động đậy không phải là học viên bình thường, mà là Lãnh Tử Thâm, người có tên trên võ bảng với thứ hạng khá
cao.
Hắn đối phó với cao thủ như Lãnh Tử Thâm còn nhẹ nhàng như vậy, nếu muốn ra tay với bọn họ,am chẳng phải chỉ cần một ngón tay cũng đủ nghiền nát bọn họ, à không, có khi,ni chẳng cần đến một ngón tay.
Lãnh Tử Thâm được đưa xuống dưới, mấy vị đạo sư trị liệu đến giúp hắn ta, họ cảm nhận được xương cốt trong người Lãnh Tử Thâm đã bị ép đến mức biến dạng. Chỉ cần mạnh tay với người kia một chút thôi, rất có thể mấy khúc xương đó sẽ vỡ vụn, cắm vào lục phủ ngũ tạng. Đám người Dụ Lãng đứng trên đài, sắc mặt trắng bệnh, bọn họ cảm thấy nếu còn đứng đây nữa thì sẽ vô cùng mất mặt.
Chẳng đợi Tinh Uyên nói gì, bọn họ đã nhanh chóng chạy xuống đài.
Nhất Thanh sư tôn đứng dậy, đi đến giữa sân, cầm lấy võ bào hắc long lơ lửng giữa không trung, sau đó ném cho Cửu Thiên, nói: “Cửu Thiên, cầm lấy thứ này. Chúng ta về đi.”
Cửu Thiên khẽ cười gật đầu, sau đó từ từ bước xuống đài.
Nhất Thanh sư tôn ngâm nga, ưỡn bụng, sau đó rời đi với dáng vẻ hùng dũng, oai vệ, khí phách hiên ngang.
Ba người đại sư huynh, Hàn Liên, Sở Trực cũng đứng dậy.
Đạo Quang sư tôn phất tay dùng canh kình nhấc kim bài lên, sau đó quay người rời khỏi.
“Cửu Thiên sư đệ, chiêu này hay đó, lát về nhớ dạy lại cho huynh.”
Hàn Liên kề vai sát cánh với Cửu Thiên.
Cửu Thiên nói: “Được thôi, chỉ cần sư huynh học được, chắc chắn sư đệ sẽ dạy cho sư huynh.
Sở Trực thò đầu qua dò hỏi: “Tính cả phần của huynh nữa. Dùng chiêu này để chim chuột với các cô gái, nghe có vẻ rất hay đấy.
Sở Chính sư huynh nói với giọng lạnh lùng:mm “Đệ học vũ kỹ để chim chuột với con gái sao? Đúng là chẳng có mục tiêu gì cả. Cửu Thiên sư đệ, hai người bọn họ không có thiên phủ đâu. Đệ vẫn nên dạy cho huynh trước đi. Ha ha ha.
Sở Trực, Hàn Liên giơ ngón giữa với Sở Chính.
Đại sư huynh sờ bụng, nói: “Mau về thôi, huynh đói rồi, nếu biết trước, huynh đã mang theo Tiểu Hắc ra ngoài.”
Đám người cười nói, bước dần về viện.
Còn ở bên này, các học viên của học viên khác cứ nhìn chăm chú theo bóng lưng của mấy người Cửu Thiên, mãi đến khi những bóng lưng đó biến mất khỏi tầm mắt, bọn họ mới thôi không nhìn nữa.
Hoành Sơn viện, Kiều Chinh há to miệng, cười vui sướng, gật gù nói: “Cửu Thiên này là của tôi. Chỉ cần hắn đến Hoành Sơn viện, chắc chắn phải đánh với tôi đầu tiên. Các người ai dám cướp tôi sẽ đánh người đó.
Triệu Thế tức giận: “Có ai giành với cậu đâu.”
Những ngườiiy khác cũng gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!