CHƯƠNG 306
Đạo quang phóng ra, đao quang đập vào mắt đã hóa thành một phiến hồng lưu, xung kích vào người của Bàng Cát.
Chỉ thấy toàn thân Bàng Cát nứt ra từng tấc, không ngừng lùi lại.
Trong nháy mắt, Bàng Cát bị đao quang đè chặt dưới đất.
Ánh sáng đỏ ngầu trong mắt đang run rẩy, Bàng Cát đối diện với công kích như này, không có khả năng phản kháng.
Lực lượng tỏa ra khiến tất cả các học viên của Hoành Sơn viện đang xem ở đây đều căng cứng toàn thân, người có thực lực kém hơn thì không ngẩng được đầu.
Sau đó, đạo quang bỗng thu lại.
Sở Chính bình tĩnh thu đạo, bá khí trên người thu liễm, hắn ta lại trở lại dáng vẻ bình thường kia.
Cả lôi đài bị đao quang của hắn ta gọt đi một lớp, Bàng Cát bò ở trên đất đã hôn mê, tiếng hít thở cũng trở nên hơi yếu, trên người đều là vết dao đáng sợ.
Nhưng mặc kệ như nào, Bàng Cát vẫn giữ lại được tính mạng. Điều này cũng gián tiếp nói rõ khi Sở Chính sử dụng võ kỹ đáng sợ đó, vẫn dư sức khống chế chừng mực khi ra tay.
Các vị sư tôn nhìn thoáng cái thì có thể nhìn ra, Bàng Cát nhìn trông cả người đầy vết thương, thật ra cũng chỉ là ngoại thương không tổn thương gân cốt. Sở Chính không có nặng tay.
Sắc mặt của Thân Đồ sư tôn có chút không vui, nói: “Sao thế, hạt giống tốt đều tới Nhất Nguyên viện. Tả Thiên Đạo, tiểu tử này còn chỉ dùng tay phải.
Lời của Thân Đồ sự tôn khiến Kiều Chinh cũng không khỏi biến sắc.
Rất rõ ràng, Thân Đồ sư tôn cho rằng nếu Sở Chính xuất đạo tay trái, chắc chắn uy lực mạnh hơn.
Các sư tôn khác cũng có biểu cảm khác nhau, đặc biệt là Huyền Chân sự tôn nhìn Sở Chính giống như nhìn một người bằng vàng tỏa sáng đầy mê đắm.
“Bá khí, thật bá khí. Nếu tên này vào Thanh Kiếm viện của tôi, nhất định có thể học được Vô Thượng Bá Kiếm Quyết của Thanh Kiếm viện tôi. Đáng tiếc, đáng tiếc, cậu
ta dùng đạo.
Bên cạnh ông ta, trong mắt Huyền Phong cũng có một khoảng sáng.
Há miệng, lộ ra một bộ răng trắng, Huyền Phong cười nói: “Thật là có bản lĩnh. Người này, con nhất định phải giao thủ một phen.
Huyền Chân khẽ cười nói: “Đợi đi. Đám người này của Nhất Nguyên viện xem ra là đủ thực lực tới Thanh Kiếm viện của chúng ta.
Huyền Phong gật đầu đã hiểu.
Sắc mặt của Tinh Uyên sư tôn rất khó coi, lần trước khi ở sân luyện võ của tổng viện, còn không nhìn ra đám người này của Nhất Nguyên viện rốt cuộc lợi hại cỡ nào. Dù sao, thực lực của đám người Lãnh Tử Thâm đó không đủ, cũng chỉ thể dò xét được ít lông tóc.
Nhưng bây giờ Tinh Uyên sư tôn cảm nhận rõ được uy hiếp.
Đám học viên này của Nhất Nguyên viện, không ai tầm thường cả. Nhưng vẫn thuộc phạm vi có thể khống chế.
Quay đầu lại, Tinh Uyên nhìn sang một nữ tử ở đằng sau.
“Huyễn Tâm, Sở Chính này giao cho con, con có thể đối phó không?”
Huyền Tâm buộc tóc đuôi ngựa không hề có dáng vẻ cung kính Tinh Uyên, Huyễn Tầm lườm Tinh Uyên một cái, nói: “Anh ta không phải đối thủ của ta”
Nghe thấy lời của Huyễn Tâm, Diêm Từ Vũ ở trước mặt phì cười.
Huyễn Tầm trực tiếp vỗ một cái vào gáy của Diêm Từ Vũ, âm thanh giòn rã, thu hút không ít người nhìn sang.
“Cười cái gì mà cười?”
Diêm Từ Vũ hắn học trừng mắt Huyễn Tầm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Huyễn Tâm, cô tìm chết có phải không?”
Huyễn Tầm khinh bỉ nhìn Diêm Từ Vũ nói: “Phải đó? Vậy thì như nào. Anh dám đánh tôi không? Anh dám động vào một đầu ngón tay của tôi không?”
Sắc mặt của Diêm Từ Vũ tái nhợt, nhưng không nói được một câu.