CHƯƠNG 308
Chiến ý cuồn cuộn, khí thế của hai bên đều đang gia tăng, sau đó va chạm vào nhau, giống như hai luồng khí lưu vô tình nổ ra, mang theo một phiến cuồng phong.
Tu vi của Cửu Thiên rõ ràng yếu hơn Kiều Chinh, vậy mà không hề rơi vào thế hạ phong khi va chạm về khí thế.
Sự phấn khích trong mắt Kiều Chinh càng đậm, canh kình ở hai tay ngưng tụ ra hai thanh trường đao màu trắng, cơ thể hơi nghiêng về phía trước.
Đột nhiên, hai người ra tay cùng lúc.
Bóng người biến mất khỏi đó, chỉ ở trên hắc nham để lại bốn dấu chân rõ ràng.
Keng!
Bóng người của hai người xuất hiện ở trung tâm lôi đài, binh khí của hai bên va chạm vào nhau, mang theo hoa lửa lóe sáng.
“Bách Quỷ Trảm!”
Cơ thể của Kiều Chinh bỗng run rẩy, giống như cơ thể đột nhiên thay đổi, vô số bóng người phát động công kích với Cửu Thiên.
Cách ứng đối của Cửu Thiên cũng rất đơn giản, trọng kiếm vung lên, mỗi chiêu thức, trầm ổn có lực.
Kiếm quyết cơ bản!
Công kích như nước, phòng thủ như nước.
Hai người trong nháy mắt đã giao thủ mấy chục chiêu.
Trọng kiếm của Cửu Thiên giống như một bức tường chặn, chặn đứng công kích của Kiều Chinh.
Đột nhiên, cổ tay của Kiều Chinh khẽ run, giống như canh kình có hơi bất ổn.
Cơ hội trong nháy mắt, Cửu Thiên nhìn thấy.
“Thi Long Kiếm!”
Trọng kiếm Vô Phong giống như tiềm long phi thăng, một kích thì phá song đạo của Kiều Chinh, trọng kiếm đánh trúng lồng ngực của Kiều Chinh.
Nhưng trên mặt của Kiều Chinh lúc này vẫn nở nụ cười, ngay sau đó, cánh tay của hắn ta to ra gấp mười lần, canh kình hóa thành những lớp vảy bao bọc hắn ta. Sự bao bọc của trường đao canh kình trong tay, nhiễm nhiên hóa thành vuốt rồng, trực tiếp công kích về phía Cửu Thiên.
Bup, bup!
Hai âm thanh lớn vang lên, Cửu Thiên và Kiều Chinh cùng lúc bay ngược ra.
Hai người cưỡng chế vặn người trên không, giống như tảng đá khổng lồ, đập vào mặt đất.
Cửu Thiên đâm kiếm vào trong hắc nham, canh y trên người bị đánh lõm một chỗ sâu, nhưng không nứt ra.
Canh khí lại thể hiện lực phòng ngự siêu mạnh của nó.
Kiều Chinh nhìn lồng ngực của mình. Ở đó xanh tím một mảng. Tuy chỉ là vết thương nhỏ, nhưng Cửu Thiên có thể phá canh kình của hắn ta, hơn nữa làm hắn ta bị thương thì đã khiến hắn ta rất ngạc nhiên rồi.
“Không tồi, không tồi!”
Kiều Chinh nhe răng cười, một tay chỉ vào mặt của Cửu Thiên, nói: “Thật là một đối thủ không tồi. Hôm nay có thể đánh tử tế một trận.
Kiều Chinh nói xong thì xé áo của mình ra, lộ ra lớp lông dày trước ngực.
Quả nhiên là nam nhân được gọi là sư vương, lông trên người lóe sáng dưới sự tô điểm của canh kình, thật sự là tỏa ra ánh sáng của mặt trời màu vàng.
Cửu Thiên cầm trọng kiểm, canh kình trên người cũng bắt đầu thay đổi lưu chuyển.
Nhân cơ hội này, Cửu Thiên tia ra từng chút canh kình của mình đi, rất nhanh bèn hình thành sát trận canh kình của mình ở xung quanh.
"Ồ?"
Minh Tâm Viện, Vô Sầu sư tôn thấy cảnh này, sửng sốt nghi hoặc thốt lên một tiếng.
Bà ta có thể nhìn rõ động tác của Cửu Thiên, Huyền Chân sự tôn bên cạnh cũng kinh ngạc hỏi: “Vô Sầu, đây không phải là võ kỹ Thần Tâm của Minh Tâm viện các
người sao? Từ khi nào, học viên của Nhất Nguyên viện cũng có thể học võ kỹ của Minh Tâm viện các người thế?"
Vô Sầu sư tôn từ từ nói: “Đây không phải là canh kinh Thần Tâm của Minh Tâm viện chúng tôi, tuyệt đối không phải.
Huyền Chân sự tôn lập tức sững người, sau đó đè thấp giọng nói: “Không phải? Vậy đây là gì?”