CHƯƠNG 310
Máu chảy ra từ khóe miệng Kiều Chinh, hai lần va chạm của Cửu Thiên khiến hắn ta bị nội thương không nhẹ.
Lúc này Cửu Thiên vậy mà không có thừa thắng truy kích, từ từ lùi ra, để mặc Kiều Chinh đứng dậy.
Trên mặt nở nụ cười, Cửu Thiên nhìn trông rất hào hứng.
“Cửu Thiên sư đệ làm gì vậy? Xử lý anh ta, để anh ta bò dạy làm gì?”
Hàn Liên lớn tiếng kêu lên, đằng sau có không ít học viên của Hoành Sơn viện đều nhìn hắn ta với ánh mắt phẫn nộ, nhưng lại không một ai phản bác lời của hắn ta.
Dù sao, tỉ võ lôi đài, cuộc chiến phân viện không nương tay, đó là điều hiển nhiên.
Lúc nãy Cửu Thiên coi như cũng bị Kiều Chinh đánh nặng, bây giờ đánh chết Kiều Chinh, bất cứ ai cũng không thể nói một câu không đúng.
Nhưng đó dù sao cũng là đại sư huynh Kiều Chinh của Hoành Sơn viện, nếu chỉ nhìn Kiều Chinh bị đánh, trái tim của bọn họ cũng nhói đau.
Trên lôi đài, Kiều Chinh nhẹ nhàng lau đi máu ở khóe miệng.
“Công phu giỏi, tu vi cao. Tôi tung hoành ở học viện Võ Đạo nhiều năm, lần đầu tiên gặp phải võ giả có lực bạo phát biến thái như cậu. Quá đã, có dám đánh một trận bằng nhục thân không?”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười: “Có gì không dám.
Vừa nói, hai người vậy mà bắt đầu cởi áo. Cửu Thiên cất lại áo choàng hắc long trên người, chỉ còn lại chiếc quần cộc bên trong.
Mà Kiều Chinh lại không chỉ cởi áo trên, ống quần cũng xé một nửa, cũng chỉ còn quần cộc.
Cơ bắp săn chắc trên người hai người khiến mọi người nhìn rõ ràng.
Đánh bằng nhục thân, chính là không dùng bất cứ canh kình nào, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân để giao chiến.
So xem ai có nhục thân mạnh hơn!
Không phải thể tu, rất ít có võ giả dám khai chiến bằng nhục thân.
Hoành Sơn viện không cần nói nhiều. Tất cả đều là thể tu, bọn họ chiến đấu bằng nhục thân đương nhiên không có vấn đề gì. Nhưng Cửu Thiên là một học viên của Nhất Nguyên viện, vậy mà cũng dám nhận khiêu chiến bằng nhục thân, điều này chứng tỏ Cửu Thiên có bản lĩnh ở phương diện nhục thể, cũng không hề kém cạnh.
Lúc này, các học viên của cả Hoành Sơn viện đều phấn khích hét to.
Không chỉ hét vì trợ uy cho Kiều Chinh, còn có không ít người vậy mà cổ vũ cho Cửu Thiên. Theo các học viên của Hoành Sơn viện thấy, võ giả dám đánh nhau bằng nhục thân mới là hán tử, nam nhân thật sự.
Nhìn cơ bắp trên người Cửu Thiên, đó là cơ bắp mạnh mẽ tràn ngập lực bạo phát.
Có một vài nữ học viên của Hoành Sơn viện lớn tiếng hét.
“Cửu Thiên, anh là hán tử thật sự. Lão nương bằng lòng sinh con cho anh.”
Trên sân, Kiều Chinh và Cửu Thiên đứng với nhau, giữa hai người cách nhau không tới một tấc.
Giơ tay, Kiều Chinh vẽ một đường ở đằng sau mình, đây gọi là giới hạn sinh tử, trong chiến đấu nhục thân, lùi khỏi vạch này coi như thua.
Cửu Thiên cũng xoạt một cái ở sau mình, hai mắt nhìn chằm chằm đối phương, đó là chiến ý xung thiên.
Ngay lập tức, hai người xuất quyền cùng lúc.
Nắm đấm của Kiều Chinh đập vào lồng ngực của Cửu Thiên, nắm đấm của Cửu Thiên cũng đập vào lồng ngực của Kiều Chinh.
Cùng âm thanh trầm thấp, Kiều Chinh cắn chặt hàm răng, cơ thể lung lay.
Cửu Thiên lại không nhúc nhích, lại tung một quyền!