CHƯƠNG 316
Cửu Thiên nhắm mắt lại, tự động phớt lờ lời của Thân Đồ sư tôn.
Biết bên trong ẩn chứa võ đạo, ý nghĩ duy nhất hiện nay của Cửu Thiên chính là đi trải nghiệm đạo bên trong.
Còn chơi cờ gì đó, thua thắng, căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của hắn, trực tiếp bị lược bỏ khỏi đầu.
Cửu Thiên để tay lên quân cờ, một chút canh khí tinh thuần bắt đầu thăm dò, bắt đầu lĩnh ngộ đạo bên trong.
Ngay lập tức, trong đầu óc của Cửu Thiên xuất hiện một ngọn núi lớn
Trên núi có ba chữ lớn “núi Trọng Ngục”!
Cửu Thiên theo bản năng cảm nhận được ngọn núi này chính là đạo trong quân cờ.
Đạo có thể khiến một quân cờ nặng như núi.
Đá phong lực chỉ là nguyên liệu tốt nhất ẩn chứa loại đạo này mà thôi, quan trọng nhất chính là võ đạo bên trong.
Cửu Thiên yên lặng nhìn “núi Trọng Ngục” trong đầu, trải nghiệm uy áp nồng đậm của nó là đạo áp chế tới mức khiến người ta không thở được.
Canh khí trong cơ thể của Cửu Thiên bắt đầu phỏng theo khí tức tỏa ra từ núi Trọng Ngục, đột nhiên khóe miệng của Cửu Thiên cong lên nở nụ cười.
Thì ra là vậy, thì ra trọng lực này là biến hóa như này mà ra.
Mà khi Cửu Thiên biết được, bản thân hắn cũng không chú ý tới, trọng kiếm Vô Phong ở sau lưng hắn bỗng lóe sáng.
Một màn này, Thân Đồ sư tôn nhìn thấy, trợn mắt níu lưỡi.
Cửu Thiên đang ngộ đạo bỗng nhiên cũng trải nghiệm được một cỗ lực lượng không bình thường khác, truyền tới từ bên ngoài.
Sau đó, tám chữ trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công giống như tám ngọn núi bay ra, trực tiếp đập vào trong đầu của hắn.
Giống như hủy diệt thiên địa, đập cho núi Trọng Ngục vỡ tan.
Cả người Cửu Thiên run lên, sau đó thoát ra.
Mở hai mắt ra, lập tức Cửu Thiên cảm nhận được sự không đúng.
Đưa tay thảo trọng kiếm Vô Phong ở đằng sau ra, lần này Cửu Thiên cảm nhận được một cỗ khí tức đáng sợ truyền tới từ trong trọng kiếm Vô Phong, truyền vào trong cơ thể của hắn.
“Là vị lão bằng hữu nào, ha ha, còn có lão bằng hữu còn sống. Rốt cuộc là ai?”
Giọng nói của Cửu Long Huyền Cung Tháp ở trong cơ thể vang lên.
Cửu Thiên còn chưa lên tiếng, Cửu Long Huyền Cung Tháp bèn sửng sốt kêu thành tiếng: “Huyền Vũ kiếm, vậy mà là Huyền Vũ kiếm. Ngươi sao biến thành như này rồi, ta nhớ người đã bị hủy! Trọng kiếm vô phong, đại xảo bất công, cao nhân nha! Xem ra vận may của ngươi cũng không tệ. Rơi vào trong tay của cao nhân, bị biến thành như này. Có thể nói chuyện chứ. Huyền Vũ Kiếm... Ừm, không đúng, bây giờ nên gọi ngươi là Vô Phong kiếm.
Trọng kiếm Vô Phong bỗng lóe sáng một trận, giống như thật sự muốn nói chuyện.
Nhưng sau khi lóe lên một trận, Cửu Thiên cũng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì. Ngược lại có một tia ánh sáng tối tăm đi vào trong đan điền của hắn, chui thắng vào trong thần đạn.
Giống như chạm phải điện, Cửu Thiên run rẩy một trận, trong khoảnh khắc đó Cửu Thiên cảm nhận được mình hoàn toàn khống chế được trọng kiếm Vô Phong.
Đáng chết thật, thì ra trước kia hắn căn bản không có nắm giữ được trọng kiếm Vô Phong, tuy hắn có được quyền sử dụng của trọng kiếm Vô Phong, còn ở dưới sự giúp đỡ của sư phụ Ngô Tân, tiến hành huyết tế. Nhưng trọng kiếm Vô Phong căn bản chưa từng thừa nhận hắn.
Mãi tới lúc này, trọng kiếm Vô Phong mới thật sự thừa nhận hắn. Mà lúc này, Cửu Thiên cũng mới thật sự biết rõ sự cường đại của trọng kiểm Vô Phong.
Thì ra tám chữ ở trên kiếm, không chỉ là tên kiếm, còn là đạo vực.