CHƯƠNG 318
Sáng sớm ngày hôm sau, Thần Đồ sư tồn mắng mỏ đi ra khỏi viện.
Trong tay cầm quần của mình, Thân Đồ sư tôn ở trong ánh mắt khác lạ của các học viên của Hoành Sơn viện, đi về phía viện của mình.
“Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy ai thua lưng quần à? Thật là, cút hết đi tu hành cho ta”
Một tiếng quát to, tất cả các học viên nhịn cười nhanh chóng rời đi.
Thân Đồ sư tôn bình thường không nổi nóng, nhưng khi thật sự nổi nóng thì cũng rất đáng sợ.
Thân Đồ sư tôn cũng cảm thấy bộ dạng xách quần này của mình rất khó coi. Cho dù da mặt của ông ta đủ dày, cũng không khỏi đỏ bừng mặt.
Vội vàng triển khai thân pháp bay đi, trong nháy mắt biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.
Cửu Thiên sau đó cũng đi ra từ trong viện.
Tuy chơi cờ cả đêm, nhưng Cửu Thiên cảm thấy mình tinh thần phấn chấn, tâm trạng không tồi.
Không thể không nói, kỹ năng chơi cờ của Thân Đồ sư tôn thật sự là đủ tệ.
Loại trình độ cùi bắp như Cửu Thiên cũng có thể giết ông ta không còn manh giáp. Vốn sau khi chơi hai ván thì Cửu Thiên không định ngược ông ta nữa.
Ngược lại là Thân Đồ sư tôn tự mình giết tới đỏ mắt, cứ kéo hắn chơi tiếp. Không chơi không được, sau đó còn bắt đầu cược đồ.
Kết quả tới bây giờ, Thân Đồ sư tôn ngay cả dây lưng quần hình rồng của mình cũng thua Cửu Thiên.
May mà Cửu Thiên cuối cùng nương tay, cho một ván hòa, lúc này Thân Đồ sư tôn mới tha cho hắn đi. Nếu không Cửu Thiên thật sự sợ thắng được cả quần của Thân Đồ sư tôn.
Lần này thu hoạch của hắn thật sự không nhỏ, chỉ nói với một cái dây lưng hình rồng này thì có thể coi thành một món vũ khí không tệ để sử dụng rồi.
Dựa theo cách nói của chính Thân Đồ sư tôn, thứ này dùng để trói người cũng rất tốt. Không có tu vi Thiên Canh Cảnh, căn bản không giấy thoát được.
Cửu Thiên vỗ dây lưng không gian của mình, thu hoạch lớn, thật sự là thu hoạch lớn.
Cất bước đi ra ngoài Hoành Sơn viện, Cửu Thiên định về Nhất Nguyên viện trước. Cũng không biết đám Hàn Liên sư huynh có đợi hắn không.
Đi ra khỏi đại điện Võ Tự, đi ra khỏi sơn môn của Hoành Sơn viện.
Tìm một người nghe ngóng, đám người Hàn Liên sư huynh thật sự đã trở về, ăn xong thì chuồn. Tuyệt đối không ở lại qua đêm, quả nhiên là cách làm của Nhất Nguyên viện.
Cửu Thiên lắc đầu, xem ra chỉ có thể tự mình trở về rồi.
Trên đường, các học viên của Hoành Sơn viện ngược lại rất cung kính với hắn.
Bất luận là người hơn tuổi hơn hẳn, hay là học viên trẻ hơn hẳn, không có một ngoại lệ, nhìn thấy hắn thì đều sẽ gọi một tiếng Cửu Thiên sư huynh. Hơn nữa hoan nghênh hắn lần sau lại tới.
Những hán tử này của Hoành Sơn viện quả thật thoải mái. Chỉ cần là người bọn họ công nhận, bọn họ đều rất nhiệt tình. Cho dù người này vừa khiến thứ hạng học viện của bọn họ lại tụt xuống một hạng.
Đi xuống từ Hoành Sơn, Cửu Thiên triển khai thân pháp.
Từ sau khi tiến vào Ngoại Canh Cảnh, tốc độ của hắn lại tăng lên một bậc, đi xuyên qua rừng.
Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy một cơn gió lướt qua từ trong rừng.
Trên đường từ Hoành Sơn viện về Nhất Nguyên viện, Cửu Thiên ngược lại ghi nhớ đại khái, Dù sao phương hướng chỉ cần không sai, chắc chắn có thể trở về.
Vừa chạy, Cửu Thiên vừa hấp thụ lực lượng thiên địa, hắn luôn rất thích loại cảm giác không trói buộc này.
Cách đó không xa, trên một ngọn núi nhỏ lại có một bóng người đứng đó.
Ánh sáng mang theo sự âm lãnh, nhìn chằm chằm bóng người chạy nhanh của Cửu Thiên.