CHƯƠNG 330
Người kia trong ký ức và Nông Kiến Tịnh trước mặt này chồng lên nhau, trên mặt Cửu Thiên tràn đầy ý cười, hắn có thể hiểu được cách làm của Nông Kiến Tịnh.
Trả thù, trả thù trần trụi!
Nông Kiến Tịnh trước khi tới cũng không nghĩ gì cả. Là một đạo sư từ bên ngoài phải đến tuần tra núi, công việc của Nông Kiến Tịnh vốn là ngăn chặn học viên xảy ra chuyện trong rừng.
Nhưng vừa thấy mặt cửu Thiên, Nông Kiến Tịnh liền cảm thấy một cỗ tà niệm xông lên não.
Ông ta nhớ tới khổ sở mà Cửu Thiên cho ông ta ở thành phố Long Cửu. Chuyện này tuy rằng Cửu Thiên không báo lên, nhưng hai vị đạo sư đi theo ông ta, lại lén truyền chuyện này ra ngoài.
Một vị đạo sư, lại gây khó khăn cho học viên, cuối cùng còn bị học viên chưa vào viện đánh bại, những lời đồn này lập tức khiến ông ta sống càng thêm khó khăn ở Học viện Võ đạo. Hắn vốn dĩ sau khi tu vi tăng đến Ngoại Canh cảnh có thể trở thành đạo sự thường trú, nhưng lại chỉ có thể một mình công tác trong núi rừng.
Ông ta cũng muốn trả thù, cũng định sau khi Cửu Thiên vào học viện, cho hắn ném chút ít khổ sở. Đáng tiếc thời gian này biểu hiện của Cửu Thiên, đã truyền khắp toàn bộ học viện Võ đạo. Ngay cả ông ta ở trong núi rừng cũng có thể nghe được.
Mới vào viện một năm, đã vinh dự lên võ bảng top 10, một bước là có thể bước vào Ngoại Canh cảnh. Thiên tài này, khiến ông ta chùn bước. Đừng nói tìm người ta gây phiền toái, người ta không tới tìm ông ta gây phiền phức đã là tốt lắm rồi. Ông ta sao dám trêu chọc vào chứ.
Chuyện này vẫn luôn đè ép trong đáy lòng ông ta, trở thành một khúc mắc của ông ta.
Hôm nay, cũng không biết có phải trời xanh rủ lòng thương không, vậy mà lại đưa Cửu Thiên đến trước mặt ông ta. Hơn nữa còn là một sự cố như vậy.
Đương nhiên là phải đến xem Tĩnh Như quần áo không chỉnh tề, Nông Kiến Tịnh đã biết cơ hội trả thù của mình tới rồi.
Ở trong học viện làm nhục học viên nữ, chỉ bằng tội lỗi đầu tiên này, đã đủ để cho Cửu Thiên bị phế bỏ tu vi, chặt đứt tứ chi ném ra khỏi Học viện Võ đạo.
Bây giờ Nông Kiến Tịnh căn bản không muốn nghe Cửu Thiên nói thêm gì nữa, nhất định phải khiến cho chuyện này trở thành kết cục đã định.
Tiến lên, phong lực thạch trong tay Nông Kiến Tịnh phóng ra ánh sáng, thế mà hóa thành một chữ võ.
Đây là phù văn phong lực, một khi dán lên người, trừ phi có phương pháp khống chế phù văn, nếu không tuyệt đối không thể bắt được. Nông Kiến Tịnh lấy ra phù băn này còn đặc biệt bỏ thêm vào, ánh sáng tản mát từ bên trong, còn như ẩn chứa một tia lệ khí.
Đây là thứ ông ta cố ý thêm vào, cũng đủ để khiến người ta biết thế nào là đau đớn, nếm thử mùi vị sống không bằng chết.
Nông Kiến Tịnh giơ tay định dán phong lực phù văn lên người Cửu Thiên.
Ông ta đang định như vậy, Cửu Thiên cho dù muốn làm loạn, nhưng dù sao cũng là một học viên, sao có thể ở trước mặt mọi người đối nghịch với đạo sư chứ.
Nhưng ngay sau đó, Cửu Thiên liền giơ một chân đạp ra ngoài.
Bàn chân không hề khách khí đạp lên bụng Nông Kiến Tịnh.
Với nhãn lực của Cửu Thiên, sao có thể không nhìn ra Nông Kiến Tịnh đã thêm gì đó vào. Nếu đối phương chính là tới trả thù hắn, vậy hắn sẽ không lưu tình, quan tâm ông có phải đạo sư hay không.
Một chân đá văng!
Nông Kiến Tịnh cũng là một võ giả Ngoại Canh cảnh, nhưng ở dưới chân Cửu Thiên lại yếu ớt như một đứa trẻ.
Một đạp này, Nông Kiến Tịnh liền lăn thành hồ lô luôn, xoay liên tiếp mấy chục vòng mới dừng lại.
Tất cả mọi người xem đến ngây người, ngay cả Tĩnh Như cũng không dám tin nhìn Cửu Thiên.
Hắn thế mà thật sự đạp bay một đạo sư!
Trên trán Nông Kiến Tịnh có mồ hôi lạnh ửa ra, một đạp này của Cửu Thiên chỉ cần thấp xuống ba tấc nữa có thể hoàn toàn "phê" ông ta rồi.