Mặc kệ cơn đau trên cánh tay, dưới chân Cửu Thiên sinh ra gió, ngọn lửa trên người bốc lên.
Liệt Diễm Băng Sơn quyền.
Một quyền này vừa vặn đánh trúng vào con dao găm đang tấn công tới, Cửu Thiên tức khắc cảm giác được một luồng năng lượng mạnh mẽ hình xoắn ốc đang xuyên qua nắm tay hắn tiến vào trong kinh mạch.
Toàn thân chấn động, Cửu Thiên lại bị văng ra sau, thực lực Nội canh đỉnh phong và Nội canh cấp một quả nhiên khác biệt một trời một vực.
Lúc này, Cửu Thiên đập thẳng vào trong thạch bích, toàn bộ cơ thể đều bị khảm vào trong thạch bích.
Cô gái cũng bị một quyền này của Cửu Thiên làm lùi về sau vài bước, con dao trong tay do canh kình ngưng tụ thành cũng trở nên hơi mờ ảo.
Cửu Thiên cảm giác được cổ họng mình có hơi ngòn ngọt, máu đang trào ngược lên, nhưng hắn vẫn nuốt mạnh máu xuống.
Ánh lửa toàn thân thu lại, chỉ còn một tầng canh khí đang lưu động.
Lúc này cô gái mới cẩn thận đánh giá Cửu Thiên, nói: “Canh kình của anh yếu như vậy nhưng vẫn có thể chặn một đòn của tôi, không tồi đấy. Này, vì sao canh kình của anh lại như vậy.”
Nhìn thấy ‘canh kình’ trên người Cửu Thiên có chút khác thường, cô gái bước nhanh về phía trước.
Cửu Thiên đưa mắt liếc nhìn trong động, thực lực hiện giờ của hắn e rằng không đánh lại cô gái này. Cơ hội duy nhất chính là nhanh chóng tim ra Băng Tâm Vẫn Thạch, sau đó chạy trốn.
Đột nhiên, Cửu Thiên nhìn thấy cục đá màu xanh băng được xếp thành khối bên trong đống đồ sáng lấp lánh kia.
Không hề nghi ngờ gì, đó chính là Băng Tâm Vẫn Thạch.
Cửu Thiên hít một hơi thật sâu, lúc này cô gái đã chạy tới trước mặt anh.
Ngay lập tức, Cửu Thiên liền nhảy lên, tung một quyền.
Phá Diệt Băng Sơn quyền!
Cô gái dường như không ngờ Cửu Thiên vẫn còn sức để đánh trả, vội vàng sử dụng công pháp thân hóa tàn ảnh, trước mặt Cửu Thiên bỗng xuất hiện hai cô gái giống nhau như đúc.
Một quyền này bị trượt, Cửu Thiên dừng lại giữa không trung.
Tàn ảnh biến mất, cô gái xoay người xuất dao ra, thế nhưng vào lúc này, chân Cửu Thiên lại bất ngờ dẫm lên trên tay trái cô ta.
Điều Cửu Thiên muốn chính là cơ hội này, ngay lập tức tung ra một cú đấm vào tay cô gái.
Nhắm chuẩn thời cơ, mượn lực dùng sức, Cửu Thiên giống như một tia chớp xông ra ngoài.
Khi đến được chỗ Băng Tâm Vẫn Thạch, một tay Cửu Thiên nắm lấy, đang muốn lấy đà lao thẳng ra khỏi huyệt động. Nhưng vào lúc này, hắn cảm giác Băng Tâm Vẫn Thạch trong tay trái không lấy ra được, như thể bị thứ gì đó giữ chặt.
Cửu Thiên dừng lại, ngừng trên đống châu báu.
Quay đầu nhìn sang, một con chó nhỏ đang dùng hai chân ngắn trước ôm lấy Băng Tâm Vẫn Thạch, nhe răng trợn mắt với Cửu Thiên.
Cửu Thiên hơi sửng sốt, một con chó nhỏ như vậy, thế mà lại có sức lực to lớn như thế. Hơn nữa, hắn đã từng gặp qua con chó có hai chân trước ngắn thế này. Đây không phải là con anh đã gặp được khi tu hành ở Tây Sơn trước lễ sao? Thoạt nhìn trông trưởng thành lên khá nhiều, trên cơ thể còn có một lớp ánh sáng màu đen.
Trong lúc Cửu Thiên đang kinh ngạc, một luồng gió mạnh ở phía sau lại đánh úp đến.
Cô gái bị Cửu Thiên tinh vi tính kế có chút tức giận, ngay cả một tên Nội canh cấp một mà cô cũng không đối phó được thì tu vi ở Nội canh đỉnh phong của cô ta xem như tu luyện vô ích.
Con dao găm lóe lên hồng quang, cô gái sử dụng sát chiêu của mình.
Phượng vũ cửu thiên quyết!
Nhất chùy trảm thiên!
Luồng khí phía trước dao găm bắt đầu dao động kịch liệt, sát chiêu này, cho dù Cửu Thiên có huyết bì Long tộc bảo vệ cũng rất khó có thể cản lại.
Sát chiêu còn chưa đánh vào người, Cửu Thiên đã bị đau đớn bởi luồng khí mạnh mẽ kia đánh sâu vào làn da.
Nhưng vào lúc này, con chó nhỏ có hai chân trước ngắn ngủn phát ra tiếng kêu trong trẻo, ngay sau đó, trong miệng chó nhỏ phun ra một ngọn lửa màu đen.
Cửu Thiên đứng gần nó nhất nên bị thương, ngọn lửa màu đen khủng bố lập tức đốt cháy toàn cơ thể Cửu Thiên đang đau đớn, hắn liền vội vàng buông tay.
Cô gái xông tới cũng bị ngọn lửa đen đốt cháy, dao găm trong tay do canh kình biến thành cũng bị ngọn lửa đen đốt cháy rồi biến mất.
Cô gái sợ hãi kêu lên, liên tục lùi về phía sau. Ngọn lửa đen khủng bố giống như dòi trong xương, thế mà đã bắt đầu đốt cháy canh kình của cô ta.
Mắt thường cũng có thể nhìn thấy canh kình nồng đậm như thực chất trên người cô gái đã nhanh chóng bốc cháy, tới khi đốt chỉ còn một tầng hơi mỏng, ngọn lửa đen này mới biến mất.
Cửu Thiên có cảm giác tốt hơn một chút, canh khí của anh dường như không sợ ngọn lửa đen, dùng canh khí xông lên, ngọn lửa đen nhanh chóng bị dập tắt.
Hơn nữa vì có huyết bì Long tộc, Cửu Thiên có thể nhìn thấy bộ phận bị bỏng của mình đang nhanh chóng khôi phục.
Cô gái đã sợ hãi, không dám tiến lên phía trước, nhưng con chó nhỏ kia vẫn không định buông tha cho cô ta, phía sau lưng nó bỗng nhiên mọc ra hai cái cánh lửa, nâng chó nhỏ bay lên.
Lúc này, Cửu Thiên có thể chắc chắn con chó nhỏ này có huyết thống Long tộc, bởi vì lúc này nó lại có thể phát ra tiếng rồng ngâm.
Tuy âm thanh không lớn nhưng vẫn có khí thế.
Lửa đen hội tụ trong miệng, con chó nhỏ nhắm ngay vào cô gái.
Vào lúc này, trong mắt cô gái đã hiện ra sự sợ hãi, cô ta tuyệt đối không tiếp được ngọn lửa đánh sâu vào trong này của con chó nhỏ.
Sử dụng thân pháp, lúc này cô gái lại biến thành tàn ảnh.
Nhưng ngọn lửa mà con chó nhỏ phun ra lại không phải là một đường thẳng, chỉ trong phút chốc, toàn bộ huyệt động đều biển thành biển lửa.
Ngọn lửa màu đen cuộn trào, Cửu Thiên dùng mọi canh khí của mình chống đỡ bên ngoài cơ thể.
Ngọn lửa màu đen đan chéo với canh khí của hắn Cửu Thiên có thể ngửi được mùi cháy trên cơ thể mình.
Chết tiệt, thì ra con chó này lợi hại như vậy.
Phía sau đột nhiên vang lên tiếng kêu đau, Cửu Thiên quay đầu lại nhìn, liền thấy thân ảnh của cô gái thấp thoáng bên trong ngọn lửa màu đen.
Cô gái kia không biết đã trốn từ sau lưng hắn từ khi nào.
Cửu Thiên có thể đoán được suy nghĩ của cô gái, cô ta đang muốn dùng hắn làm lá chắn thịt, giúp ngăn cản ngọn lửa, nhưng cô ta không ngờ đối phương lại phun ra cả một biển lửa.\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010\u0010