Một tháng sau chính là lễ hội hằng năm.
Tiếng nhạc vẫn vang trời, vẫn là một năm được mùa.
Cửu Thiên ngồi trên ghế chủ tọa, lạnh nhạt nhìn tử đệ nhà họ Cửu đang thi ở phía dưới.
Mấy năm nay, Cửu Thiên cũng đã từng trong hàng ngũ tham gia cuộc thi này, nhưng mà năm nay bởi vì thực lực của hắn đã vượt qua khỏi phạm vi cuộc thi, cho nên cũng không cần phải tiếp tục thi thố nữa. Thay vào đó là ngồi ở vị trí ngang hàng với Cửu Phong, lẳng lặng quan sát, giống như hắn đã không còn là phận tử đệ nhà họ Cửu. Có điều mấy ngày nay, ánh mắt của tử đệ nhà họ Cửu nhìn hắn thật sự càng ngày càng giống như là nhìn trưởng bối.
Ngược lại là Cửu Minh vẫn ngồi ở vị trí tiểu bối như cũ, cũng giống như mấy năm qua, Cửu Minh là tấm gương của tử đệ nhà họ Cửu, để mọi người mở mang tầm mắt luyện thể cấp chín.
Nhưng mà năm nay đối với thực lực của Cửu Minh, mọi người đã không còn tán thưởng hay thán phục nữa, và tất cả mọi người đều biết người dẫn đầu nhà họ Cửu thậm chí gia chủ đời tiếp theo chắc chắn là Cửu Thiên, chứ không phải là ai khác. Ánh mắt của bọn họ nhìn về phía Cửu Thiên còn mang theo tôn kính, mang theo ghen tị, mang theo sùng bái.
Cuộc thi kết thúc, buổi tiệc bắt đầu. Tiểu Hắc chạy khắp nơi ăn này ăn kia, nể tình nó là thú cưng của Cửu Thiên, tất cả mọi người đều để yên cho Tiểu Hắc, còn nó thì ăn vô cùng vui vẻ.
Mỗi khi đến lễ hội là lúc vui vẻ nhất của tiểu bối, hết ăn rồi lại uống, vui mừng hào hứng.
“Cửu Thiên, ngày lễ qua đi, cháu cũng phải đến học viện võ đạo, gia tộc có chuẩn bị cho cháu một ít tiền, dược liệu, đến lúc đó, cháu hãy mang đi cùng. Những vật này cũng xem như là có tác dụng ở học viện võ đạo.”
Cửu Hạo Nhiên vừa nói, vừa kêu Cửu Phong lấy đồ ra.
Cửu Thiên nhìn thoáng qua, ở bên trong đều là dược liệu thượng hạng, thậm chí còn có một tấm thẻ ngân hàng.
Chỉ là một cái túi đơn giản, vậy mà bên trong lại có đủ tài sản gia tộc tích góp.
Cửu Thiên không nói gì thêm, lẳng lặng nhận lấy, bởi vì đây chính là quy định của gia tộc. Lúc Cửu Minh đến học viện võ đạo, gia tộc cũng làm như vậy, bây giờ đến lượt hắn, gia tộc phải đối xử giống nhau.
“À đúng rồi Cửu Thiên, con đã dùng đan dược mà Nông Kiến Tịnh cho con chưa, thực lực có tăng lên không?” Cửu Phong cười hỏi.
Cửu Thiên lắc đầu: “Vẫn còn chưa dùng, bình đan dược đó là hồi lực đan, không phải dùng để làm tăng thực lực, được dùng lúc chiến đấu để khôi phục sức chiến đấu.”
Cửu Phong hiểu rõ ồ lên một tiếng, nói như vậy, hình như là bình đan dược này rất có tác dụng.
Nhưng mà nói tới đan dược, sắc mặt Cửu Hạo Nhiên liền thay đổi, nhẹ giọng thở một hơi.
Cửu Thiên cảm thấy không đúng cho lắm, sao nhìn ông nội giống như có chuyện phiền lòng.
Cửu Thiên hỏi: “Ông nội, có chuyện gì xảy ra à?”
Cửu Hạo Nhiên chậm rãi nói: “Cũng không phải là chuyện gì lớn, Cửu Vinh, con nói đi.”
Cửu Vinh gật đầu, sau đó nói: “Hình như gần đây nhà họ Mục có mời được một vị luyện khí sĩ, ba đang phiền lòng vì chuyện này.”
Nghe thấy ba chữ luyện khí sĩ, ánh mắt Cửu Thiên có hơi dao động.
“Luyện khí sĩ, chuyện lúc nào vậy? Sao con lại không nghe nói.”
Cửu Phong nhíu mày hỏi.
Cửu Vinh nói tiếp: “Cũng mới đây thôi, gần đây mới phát hiện. Mấy ngày trước thằng ranh Cửu Đình Chi và người nhà họ Mục bởi vì một gốc dược liệu mà đánh nhau trên đường, kết quả thua thảm hại, người còn bị thương nặng. Lúc đầu mọi người tưởng là cao thủ trẻ tuổi nhà họ Mục, Mục Kiếm Đình hoặc là Mục Hoành ra tay, nhưng mà sau khi nghe ngóng mới biết được hóa ra là Mục Tín nhà họ Mục, một thằng nhóc vốn dĩ kém hơn Cửu Đình Chi.”
Cửu Phong nói: “Là bởi vì luyện khí sĩ?”
Cửu Vinh gật đầu nói: “Không sai, cũng là bởi vì luyện khí sĩ, tôi đã điều tra một chút, không chỉ có Mục Tín, mà rất nhiều người ở nhà họ Mục đều nhận được lợi ích từ luyện khí sĩ, thực lực tăng lên. Hơn nữa, hình như Mục Kiếm Đình cũng thông qua đan dược luyện thành canh kình. Tôi đã hỏi Cửu Minh, có lẽ là một người bạn luyện khí sĩ mà Mục Kiếm Đình quen biết ở trong viện giúp đỡ. Haiz, cứ tiếp tục như thế, vậy thì tổng hợp thực lực của tiểu bối nhà họ Mục sẽ vượt qua nhà họ Cửu chúng ta.”
Lúc này, Cửu Hạo Nhiên giơ tay lên: “Thôi được rồi, không cần nói nữa, vẫn còn chưa ăn lễ xong đâu, đừng nói mấy chuyện không vui Cửu Thiên cháu đến học viện võ đạo cũng có thể làm quen với luyện khí sĩ là được, một luyện khí sĩ đối với một gia tộc nhỏ như chúng ta mà nói là một sự trợ giúp rất to lớn. Lúc đầu, Mục Kiếm Đình muốn đuổi kịp cháu thì ít nhất phải hơn nửa năm, bây giờ một viên đan dược là đã có thể để cậu ta đuổi kịp bước chân của cháu, hi vọng tên luyện khí sĩ đó cũng chỉ là tiện tay giúp đỡ nhà họ Mục, nếu như cậu ta muốn ở lại nhà họ Mục dài lâu, vậy thì phiền phức rồi.”
Cửu Phong cũng thở dài một hơi rồi nói: “Vận may của nhà họ Mục thật sự tốt, nghe nói trong học viện võ đạo chỉ có mấy luyện khí sĩ, không ngờ lại có thể để cậu ta quen biết với một người. Nhưng mà tên luyện khí sĩ kia cũng phải trở về học viện, không có khả năng ở lại đâu, ba không cần phải lo lắng.”
Cửu Hạo Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, không thảo luận chuyện này nữa.