Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh - Tô Mục Tuyết (tác giả Kiều)

Tô Mục Tuyết nhìn chằm chằm vào mắt Triệu Nam Thiên. Lúc đó anh đã dùng một câu nói như vậy để cướp mình đi từ lễ đính hôn với nhà họ Ngụy, bá đạo lại không nói lý. 

Triệu Nam Thiên nghiêm túc gật đầu, "Đương nhiên có thể!" Tô Mục Tuyết cười lạnh nói, "Chỉ vậy anh đã hài lòng? Vui vẻ? Đắc ý? Nói cho anh biết, hiện tại tôi đã nghèo rớt mồng tơi, sau này còn có thể lâm vào cảnh không nhà để về. Đến lúc đó anh đừng hối hận!" 

Nói xong cô xoay người rời đi. 

Triệu Nam Thiên cảm thấy không hiểu, cô nổi nóng với mình như vậy làm gì? 

Chẳng lẽ cô muốn đẩy tất cả trách nhiệm lên trên đầu anh sao? 

Đây là lần đầu tiên Triệu Nam Thiên lĩnh giáo được sự điêu ngoa tùy hứng và cố tình gây sự của nữ thần Tô. Cố gắng đè ép cơn giận, anh bước nhanh đi theo. 

Mới vừa đi được hai bước đã thấy Tô Mục Tuyết bị người gọi lại. "Giám đốc Tô, cô cũng đi dạo siêu thị sao?" 

Đâm đầu đi tới là hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc cũng rất thời thượng. Nghe cách xưng hô trong miệng các cô, hẳn là nhân viên trong công ty. 

Tô Mục Tuyết vẻ mặt như thường gật đầu. Cô vốn là nữ tổng giám đốc cao lãnh bá đạo, cho dù tâm tình không tốt nhưng ngoài mặt vẫn không nhìn ra điểm gì kỳ lạ. 

"Vị này là.." 

Một cô gái trong đó đưa mắt nhìn về phía Triệu Nam Thiên, sau đó lại thức thời câm miệng. 

Tô Mục Tuyết cũng sửng sốt, trên mặt chợt lóe lên vẻ kinh ngạc. 

Cô không nghĩ tới chỉ đi dạo siêu thị cũng có thể gặp phải hai nhân viên trong công ty, nhất là trong khoảng thời gian này, việc cô đi siêu thị 

với một người đàn ông xa lạ vốn đã không hợp với lẽ thường. Thế nhưng hiện tại cô phải giới thiệu anh như thế nào đây? 

Cách xưng hô “chồng” này cô không cách nào nói nên lời, về phần bạn bè, cũng khiến cô cảm thấy có chút lúng túng. 

Không nói tới chuyện hai người đối diện sẽ không tin tưởng, cho dù bọn họ tin, nhưng chắc chắn ngày mai trong công ty lại có vô số tin đồn. 

Tô Mục Tuyết vốn không thèm để ý tới mấy tin đồn lung tung này, nhưng hiện tại công ty trong ngoài khốn đốn, bất kỳ một tin đồn bịa đặt vô căn cứ nào cũng có thể trở thành cọng rơm cuối cùng đè sập lạc đà. 

Cô cũng không tham luyến vinh hoa phú quý, thế nhưng cô không hy vọng nhà họ Tô bị hủy trong tay mình. 

Triệu Nam Thiên đi tới giải vây thay cô: "Cô Tô, tôi mang đồ ăn vào trong xe giúp cô" 

Hai cô bé lộ ra vẻ bừng tỉnh, chỉ chỉ chỏ chỏ hỏi, "Tô tổng, ra ngoài còn phải mang theo vệ sĩ sao?" 

Tô Mục Tuyết dùng ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua bóng lưng Triệu Nam Thiên, cảm thấy có chút có lỗi với anh. Tùy tiện ứng phó vài câu sau đó cô bước nhanh theo. 

Triệu Nam Thiên không có chìa khóa xe chỉ có thể ngây ngốc đứng bên cạnh xe, nhận lấy ánh mắt quái dị người qua đường quăng tới. 

Tô Mục Tuyết đuổi đến mở cốp sau xe, chờ Triệu Nam Thiên ngồi vào ghế lái phụ rồi, lúc này cô mới xin lỗi: "Xin lỗi, ban nãy..." 

Triệu Nam Thiên cười cười, "Không sao, tôi quen rồi." Một đường không nói chuyện. 

Chờ khi Tô Mục Tuyết tắt máy xuống xe, Triệu Nam Thiên đã mang theo túi mua sắm đứng ở cửa. 

Cửa xe mở ra, bước ra trước là một đoạn bắp chân thẳng dài, cổ chân dịu dàng nhỏ nhắn tinh tế, mu bàn chân hơi cong gợi cảm mê người, năm ngón chân nhỏ nhắn được bao trọn trong đôi xăng đan. 

Triệu Nam Thiên cảm thán, nữ thần đúng là nữ thần, chỉ là một động tác xuống xe vô cùng đơn giản cũng có thể sinh ra mị hoặc vô hạn. 

Chỉ dẫn Triệu Nam Thiên tới phòng bếp xong, lúc này Tô Mục Tuyết mới lên tiếng, "Có cần tôi giúp anh một tay không?" 

Hoàn toàn chỉ là một câu khách khí lễ phép. Cô vào căn nhà này ở hơn nửa năm, nhưng đối với cô phòng bếp càng giống với vật trang trí. 

Số lần cô vào phòng bếp chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Đừng nói là bát đũa ở đâu, thậm chí ngay cả nên vặn gas theo phương hướng nào cô cũng không biết. 

Đương nhiên Triệu Nam Thiên cũng không hy vọng xa vời rằng nữ thần Tô mười ngón không dính nước mùa xuân có thể giúp được gì, vì vậy để cô tới ghế sofa nghỉ ngơi, tự mình bận rộn lu bù. 

Phòng bếp không nhiễm một hạt bụi, thậm chí ngay cả đồ đựng dụng cụ và đồ làm bếp cũng là đồ mới hoàn toàn. 

Triệu Nam Thiên cảm thán, thực sự rất khó có thể tưởng tượng được trước đây cô đã giải quyết một ngày ba bữa như thế nào? 

Chẳng qua cũng may phòng bếp khá hoàn thiện, những dụng cụ cần để nấu nướng đều không thiếu thứ nào, hơn nữa tất cả đều là hàng hiệu quốc tế. Tuy nó không có tác dụng gia tăng trù nghệ quá nhiều nhưng dùng lại thuận buồm xuôi gió. 

Tô Mục Tuyết kéo một tấm chăn mỏng cuộn tròn như con mèo nhỏ trên ghế sofa, ngủ một hồi. 

Vốn không cần Triệu Nam Thiên gọi, cô là mùi thơm đánh thức. 

Cô dụi dụi mắt đi tới phòng ăn, một bàn ăn mặn hai bàn ăn chay, cá kho tàu, canh đầu cá, bốn món mặn một món canh tiêu chuẩn sắc hương vị đều đủ. 

- Đối với việc vậy mà trong nhà mình có thể xuất hiện một bàn đồ ăn. phong phú như vậy, Tô Mục Tuyết nhìn thế nào cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ. 

"Anh làm?" Cô giành trước động đũa, há miệng tinh tế nhấm nháp. 

Triệu Nam Thiên lau tay trên tạp dề, "Thế nào, hợp khẩu vị của cô không?" 

"Không tồi!" 

Tô Mục Tuyết nheo khóe mắt thèm thuồng, hai chữ này nhìn như qua loa, nhưng thật ra trong từ điển của cô đây đã là đánh giá rất cao. 

Bốn món mặn một món canh rất nhanh đã bị tiêu diệt sạch sẽ, cô 

cống hiến hơn phân nửa sức chiến đấu. 

Triệu Nam Thiên thu dọn, rửa chén. 

Cô đứng bên cạnh nhìn. Trong không khí còn lưu lại mùi đồ ăn, hơi ấm bay ra từ phòng bếp còn dư lại thổi lên mặt. 

Khiến căn nhà lạnh như băng lại có thêm một chút sức sống, cũng càng giống một căn nhà hoàn chỉnh. 

Tô Mục Tuyết bị suy nghĩ đột nhiên nhô ra trong đầu dọa sợ hết hồn. 

Cô vội vàng khuyên răn bản thân mình, cô và Triệu Nam Thiên chỉ là gặp dịp thì chơi, một tháng sau vẫn phải mỗi người một ngả, ngàn vạn lần không thể bị một bữa cơm thu mua. Tới lúc này cô mới có thể miễn cường đè ép suy nghĩ kia xuống. Bận rộn xong Triệu Nam Thiên nhìn thoáng qua thời gian, chín giờ 

đúng. 

Cả đêm Tô Mục Tuyết đều đang ngồi mát ăn bát vàng, hơi ngượng ngùng, trong lòng đang suy nghĩ xem mình nên cảm ơn thế nào, không ngờ tới Triệu Nam Thiên đã thay đồng phục bảo vệ xong, nhấc chân chuẩn bị rời đi. 

Cô vô thức mở miệng hỏi, "Anh đi đâu?" "Đi làm". Triệu Nam Thiên đã mang giày xong. "Muộn như vậy còn đi làm?" 

Tô Mục Tuyết đầu tiên là kinh ngạc sau đó mới nhớ tới, hình như công việc của Triệu Nam Thiên là ca đêm. 

Chẳng qua hôm nay anh đã dậy sớm như vậy, lại giày vò nguyên một ngày, anh còn sức trực ca đêm sao? 

Triệu Nam Thiên không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đùa một câu, "Không cố gắng làm việc sao có thể kiếm tiền nuôi gia đình?" 

Bầu không khí nghiêm túc như trở nên bình thản hơn rất nhiều, tâm tình của Tô Mục Tuyết cũng không tệ, mắng: "Không biết xấu hổ, ai cần anh nuôi? Tôi là phó tổng giám đốc thường vụ của tập đoàn Tô Phong, tiền lương chín mươi triệu, ai nuôi ai còn chưa chắc đâu!". 

Tiếng nói vừa ra cô bỗng cảm thấy lời mới rồi có chút mập mờ, không đợi cô bổ sung thêm, Triệu Nam Thiên đã xoay người. 

Cô vội vàng đuổi theo hỏi một câu, "Này, cái kia... buổi tối anh còn về không?" 

Thấy Triệu Nam Thiên sửng sốt cô vội vàng giải thích, "Anh đừng hiểu lầm.." 

Triệu Nam Thiên biết hôn nhân giữa mình và Tô Mục Tuyết hoàn toàn là không trâu bắt chó đi cày. 

Đối với Tô Mục Tuyết, có thể đây chỉ là đang diễn trò cho gia đình cô xem mà thôi. 

Nói thẳng hơn một chút, đối với cô, bản thân mình chỉ là công cụ để cô chiến tranh lạnh với người trong nhà, là cớ cô dùng để qua loa tắc trách với nhà họ Ngụy. 

Coi đoạn quan hệ này là thật? Anh còn chưa ngây thơ như vậy. Mà lại nói không chừng hiện tại nữ thần Tô đã bắt đầu hối hận. 

Triệu Nam Thiên tự biết mình. Trước khi đối phương chưa hoàn toàn tiếp nhận mối quan hệ này, anh không muốn mặt dày mày dạn ở lại đây. 

Nói xong, anh lại làm ra thủ thể gọi điện thoại, "Lúc tôi tan tầm đã khuya, quay về ký túc xá là được rồi, cô có chuyện gì có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào". 

Triệu Nam Thiên xoay người mở cửa, sau đó lập tức sững sờ tại chỗ. 

Ngoài cửa có một người đàn ông đang đứng, xem dáng vẻ dường như anh ta đang dự định gõ cửa. Chẳng qua không đợi anh ta gõ cửa bản thân mình đã mở cửa trước. 

Nhìn dáng vẻ anh ta tối đa cũng chỉ hai mươi, trang phục theo trào lưu, từ đầu đến chân đều là đồ hip-hop. Trên đầu anh ta là chiếc mũ lưỡi trai đội lệch, chân mang đôi giày ván trượt khoa trương vô cùng. 

Triệu Nam Thiên hỏi một câu, "Anh tìm ai?". Đối phương nhìn thấy Triệu Nam Thiên, cũng sững sờ ra. 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận