Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh - Tô Mục Tuyết (tác giả Kiều)

Triệu Nam Thiên muốn hộc máu. Cô bị điện sao! Hai lựa chọn này tôi biết chọn thế nào? 

Rơi vào đường cùng, anh không thể làm gì khác hơn là giải thích với Mạnh Nhã một phen, sau đó mới ngồi vào vị trí lái. 

"Tô Mục Tuyết, rốt cục cô muốn làm trò gì nữa?" 

Triệu Nam Thiên có chút bất đắc dĩ. Người đuổi mình đi là cô, người đắc tội Mạnh Nhã để giữ lại mình cũng là cô, có phải người phụ nữ này có vấn đề không? 

Thầy Tô Mục Tuyết im lặng không nói, anh không thể làm gì khác hơn là lái Ferrari ra khỏi khu dân cư. 

Triệu Nam Thiên cất lời ngắt mạch suy nghĩ của cô, "Đi đâu?" "Trang viên Vân Đình!" 

Tô Mục Tuyết báo ra một địa chỉ, sau đó quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe. 

Hôm nay cô sẽ đính hôn với cậu cả nhà họ Ngụy ở nơi này. Về phần vì sao cô lại thần xui quỷ khiến dẫn cả Triệu Nam Thiên theo bên người, chính cô cũng không biết đáp án là thế nào. 

Hiện tại cô đã có chút hối hận, nhưng vì không muốn để Triệu Nam Thiên xem thường, cô chỉ đành đâm lao phải theo lao. 

Về phần một hồi nữa sẽ có chuyện gì xảy ra, trong lòng chính cô cũng hơi sợ hãi. 

Triệu Nam Thiên lái xe vừa nhanh lại ổn. Hai mươi phút sau trang viên Vân Đình thấy ở xa xa. 

Dường như nơi này sắp cử hành một yến hội tư nhân cấp bậc cao, một số xe sang trọng muốn đi vào đều bị ngăn bên ngoài, chờ bảo vệ cẩn thận kiểm tra đối chiếu thân phận của người được mời. 

Thế nhưng xe của Tô Mục Tuyết lại một đường thông suốt, phảng phất như cô là vai chính được mọi người nhìn chằm chằm. 

Triệu Nam Thiên dò xét hỏi: "Hôm nay là sinh nhật cô?" Tô Mục Tuyết sững sờ chốc lát sau đó cười đến run rẩy cả người. Tin tức chấn động cả Đông Châu thế mà anh lại không biết? 

Nụ cười kia phảng phất như nước sông xuân ấm áp, khiến đáy lòng Triệu Nam Thiên xuất hiện từng tầng rung động. 

Tô Mục Tuyết cũng không ngại với ánh mắt nóng bỏng của Triệu Nam Thiên, "Xem đủ rồi?". 

Cô tháo kính râm xuống, dặm phấn lại. 

"Xem đủ rồi thì thu người vẻ mặt bỉ ổi của anh đi. Hôm nay là lễ đính hôn của tôi, một hồi nữa sau khi xuống xe nếu như anh còn dám nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tuyệt đối sẽ bị người đánh ra ngoài!" 

Két...! 

Ferrari tính năng tốt phanh gấp tại chỗ, bốn bánh xe ma sát ra tiếng vang quỷ dị. 

Mọi người ở đây đều sợ hãi, đồng loạt nhìn lại! 

Tô Mục Tuyết cũng sợ hết hồn, "Triệu Nam Thiên, anh làm cái quỷ gì vậy?" 

Triệu Nam Thiên đen mặt, "Tô Mục Tuyết, cô muốn báo thù tôi cũng chẳng sao, thế nhưng cô cũng không thể giày xéo bản thân mình như vậy chứ? Tùy tiện tìm một người gả mình đi?". 

Tô Mục Tuyết nhìn dáng vẻ tức giận của anh, tâm trạng bỗng vui lên nhiều, "Trả thù anh? Anh không khỏi quá đề cao chính mình đi?" 

Triệu Nam Thiên nghiêng đầu hỏi, "Chẳng lẽ không đúng?" "Dĩ nhiên không phải!". Tô Mục Tuyết thở dài một hơi. 

"Từ năm tám tuổi tôi và Ngụy Bắc Minh đã đính hôn, vì buổi tiệc đính hôn hôm nay tôi đã chờ tròn mười hai năm. Anh cảm thấy tôi đang trả thù anh sao?" 

"Về phần tùy tiện tìm người mà anh nói, vậy lại càng buồn cười!". "Trong danh sách nhà cực giàu Đông Châu, cậu cả nhà họ Ngụy là 

người thừa kế duy nhất của gia tộc tài sản ba mươi ngàn tỷ. Anh cảm thấy đây sẽ là một người tùy tiện?". 

"Toàn bộ Đông Châu có vô số phụ nữ muốn cưới anh ta!" 

Không biết có phải ảo giác hay không, Triệu Nam Thiên luôn cảm thấy trong giọng nói của cô có một chút tự giễu, nhưng khi nhìn dáng vẻ cô lại không giống như đang nói dối. 

Anh không biết nên nói gì cho phải, một người phụ nữ giao lần đầu tiên cho mình, thế nhưng chỉ đảo mắt cô đã muốn gả cho một người đàn ông khác? 

Mịa nó, việc này nghĩ thế nào cũng cảm thấy uất ức! "Không cho đi!" 

Tô Mục Tuyết còn cho rằng mình nghe lầm, vẻ mặt dở khóc dở cười, "Anh nói gì?" 

"Tôi nói không cho cô đi!" 

"Lý do?" 

Giọng điệu của Triệu Nam Thiên rất bình tĩnh, phảng phất như anh. đang trần thuật một sự thật không thể chối cãi, "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với cô!" 

Tô Mục Tuyết châm chọc, "Triệu Nam Thiên, đầu óc anh không có vấn đề chứ? Muốn chịu trách nhiệm với tôi, chỉ bằng anh?" 

Triệu Nam Thiên nghiêng đầu nhìn về phía cô, "Không sai, chỉ bằng tôi!" 

Tô Mục Tuyết chấn động cả người. Dù là Ngụy Bắc Minh, nhưng tới bây giờ anh ta chưa từng có ánh mắt khiến cô rung động như vậy. 

Loại cường thể và bá đạo bễ nghễ thiên hạ kia phảng phất như có thể chẩn nát tâm linh người nhỏ yếu. Cô hít sâu một hơi, một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, "Đừng có nằm mo!" 

Triệu Nam Thiên cũng không tức giận, "Tôi đang rất nghiêm túc". 

"Rất nghiêm túc? Anh có tư cách gì để tranh với cậu cả nhà họ Ngụy? Trong mắt anh ta, sợ rằng anh còn chẳng bằng một con kiến!" 

Tô Mục Tuyết không chút lưu tình muốn xé toang lớp mặt nạ dối trá 

kia. 

Thấy Triệu Nam Thiên không nói chuyện, cô lại cười lạnh: "Cho dù đầu óc tôi bị úng nước, nhưng anh có thể lấy gì để nuôi tôi? Tiền lương mỗi tháng mười lăm triệu sao? Đừng nói đùa!" 

Triệu Nam Thiên thong thả ung dung nói, "Tiền có thể từ từ kiếm, nói chung tôi sẽ không để cô đói bụng" 

Tô Mục Tuyết dở khóc dở cười hỏi, "Anh dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ từ bỏ thân phận cô chủ nhà họ Ngụy để theo một tên bảo vệ quèn như anh sống tháng ngày bàng hoàng lo sợ?" 

Triệu Nam Thiên nói như chuyện đương nhiên: "Bởi vì cô không thích anh ta!" Tô Mục Tuyết lập tức trừng anh, "Ha ha, con mắt nào của anh nhìn ra tôi không thích anh ta? Hơn nữa tôi cũng không thích anh!" 

Triệu Nam Thiên cười rất vô lại, "Vậy cô xem tôi và anh ta đã huề nhau 

rồi!" 

Tô Mục Tuyết cảm thấy người đàn ông thật không biết nói lý, đây là cái logic chó má gì vậy? 

Cô đang định mở cửa xuống xe, lại nghe thấy Triệu Nam Thiên nói, "Hơn nữa còn có một điểm rất quan trọng!" 

Tô Mục Tuyết vô thức hỏi, "Cái gì?" "Cô là người của tôi!" 

Triệu Nam Thiên nghiêng đầu qua, đè gương tấm tràn đầy kinh ngạc kia lên ghế dựa. 

Tô Mục Tuyết mở to hai mắt nhìn, kinh hồn căng thẳng! Trời ạ! Lẽ nào người đàn ông này điên rồi sao? 

Vào lễ đính hôn của cậu cả nhà họ Ngụy lại đi cưỡng hiếp vợ chưa cưới của anh ta? 

Lẽ nào anh không biết kết cục khi đắc tội với nhà họ Ngụy sao? Không chỉ anh không chịu nổi, ngay cả nhà họ Tô cũng không chịu nổi! 

Nghĩ đến đây, cô dùng hàm răng cắn mạnh. "Triệu Nam Thiên, nếu như anh muốn chết tôi không ngăn cản, thế 

nhưng mời anh cách xa tôi một chút!" 

Tô Mục Tuyết nhanh chóng bổ trang sau đó không quay đầu lại mà xuống xe. 

Thật ra ban nãy cô đã có chút hoảng hốt. 

Nhưng từ mười hai năm trước vận mệnh của cô đã được định sẵn, cô đã thử phản kháng nhưng mỗi lần kết quả đều là mình đầy thương tích. 

Chuyện chính cô cũng không thể làm được, một bảo vệ nhỏ nhoi có thể thay đổi sao? 

Đừng nói giỡn! 

Triệu Nam Thiên nhìn bóng lưng Tô Mục Tuyết đi xa, không tự chủ được liếm khóe môi một cái, mùi vị còn lưu lại phía trên khiến anh thất thần. Bất kể thế nào Tô Mục Tuyết cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh, muốn anh chắp tay nhường cho người khác? 

Anh không hào phóng như vậy! 

Đỗ xe vào bãi đậu, lúc xuống xe, trong miệng anh đã ngậm một điếu thuốc. 

Bật lửa giá rẻ nên đá lăn cũng không trơn trượt, anh phải bật thật mạnh mới có thể châm thuốc được. 

Hít sâu một hơi, ánh mắt xuyên thấu làn khói màu xanh nhạt nhìn về phía mặt có cách đó không xa. 

Tô Mục Tuyết mặc lễ phục dạ hội rất nhẹ nhàng, nhưng bóng lưng yếu đuối của cô lại khiến anh đau lòng. 

Anh đút hai tay vào túi đi tới, ngoài miệng đang nỉ non, "Người phụ nữ của Triệu Nam Thiên tôi sao có thể gả cho người khác?" 

Lúc Triệu Nam Thiên bước đi trông như thoải mái dạo chơi, dọc đường thu hút sự chú ý của vô số người. 

Nhất là bộ đồng phục bảo vệ trên người anh, cùng với bốn chữ "tài sản Giang Uyển” to lớn sau lưng anh càng khiến khóe miệng không ít người co quắp một trận. 

Đuyt mịa! 

Đây là cái quỷ gì? Có lầm hay không, chơi cái gì vậy? 

Không chỉ có khách mời ở đây, ngay cả Tô Mục Tuyết cũng đã phát hiện vị khách không mời mà đến này. 

Chết tiệt! 

Chẳng lẽ anh điên thật rồi sao? Tô Mục Tuyết có chút hối hận, ban nãy mình không nên dẫn anh theo. 

Nhưng lúc này cô cũng không còn biện pháp nào khác, đã đâm lao phải theo lao. 

Ứng phó một Ngụy Bắc Minh đã đủ khiến cô lực bất tòng tâm, hôm nay lại thêm một người đàn ông không chịu hành động theo lẽ thường càng khiến cô đau đầu hơn. 

Chẳng qua cũng may là Triệu Nam Thiên chỉ đi về phía đài tiệc, điều này khiến cô thoáng thở phào nhẹ nhõm. 

Cứ việc trong lòng những người đứng ở đây đã nhấc lên sóng biển ngập trời, nhưng trên mặt lại không hiện rõ nửa phần. 

Con dâu nhà họ Ngụy, đối với xưng hô này cô đã từng chẳng thèm ngó tới, nhưng lúc này cô lại không dám vượt quá nửa phần. 

Nhà họ Tô đã không còn là nhà họ Tô năm đó, nếu không được nhà họ Ngụy viện trợ, sợ rằng ngày mai bọn họ sẽ phải trình toà án xin phá 

sản. 

Cô cảm thấy vận mệnh đang trêu đùa bản thân mình. Lễ đính hôn mà trước đây cô vốn kháng cự vô cùng, hôm nay lại thành cây cỏ cứu mạng của nhà họ Tô. 

. Nhất là hôm nay người chân chính đến chúc mừng không có bao nhiêu, người muốn nhìn cô bị bêu xấu lại chỗ nào cũng có! 

Cô gần như có thể khẳng định, người khởi xướng chuyện tối hôm qua đang ở nơi này, hệt như một con rắn độc đang thè lưỡi tùy thời chuẩn bị cho cô một kích trí mạng! 

Trong số những người tới đây tham gia lễ đính hôn, không có mấy người tới vì ăn cơm. 

Hiển nhiên Triệu Nam Thiên là một ngoại lệ. Từ đêm qua anh đã đói bụng. Liên tục đại chiến hai trận lại khiêng hai mươi thùng nước, tiêu hao rất nhiều thể lực. 

Một con tôm hùm Úc cao cấp, không đợi đám người chia mổ đã có hơn phân nửa chui vào trong miệng anh. 

Mọi người vây xem tấm tắc xưng kỳ, mặc dù động tác của anh rất nhanh nhưng lại không thô lỗ, nhất là động tác khi thưởng thức rượu vang còn tiêu chuẩn hơn rất nhiều người ở đây. 

Nếu không phải bộ đồng phục bảo vệ trên người anh quá không ăn khớp với mọi người, chỉ sợ đã sớm có người tiến lên muốn thăm dò hiểu rõ sâu cạn của người đàn ông này. 

Triệu Nam Thiên cảm nhận được một ánh mắt âm trầm trong góc, mơ hồ nhận ra một tia âm mưu. 

Anh hướng tầm mắt về phía Tô Mục Tuyết, vừa liếc mắt đã thấy bóng lưng bình tĩnh cẩn thận kia. 

Đúng lúc này, nơi đây bỗng an tĩnh lại. 

Triệu Nam Thiên cũng thuận theo ánh mắt mọi người quay đầu nhìn lại. Trong trang viên có một người đàn ông đi ra. Người này mặc âu phục trắng, phảng phất như vương tử. 

Trùng hợp đúng lúc này có một giọng nữ vang lên từ trong góc phòng, điệu đà tới chảy nước, "Anh Ngụy!" 

Người biết chuyện đều bày ra vẻ mặt nghiền ngẫm, nhất là thấy bộ lễ phục dạ hội hoa lệ trên người cô ta càng giống như muốn cướp hào quang mà đến. 

Ánh mắt Tô Mục Tuyết trở nên ác liệt, "Cô Hạ, hình như tôi không gửi thiệp mời cho cô thì phải!" 

Cô không có chút thiện cảm nào với cô cả nhà họ Hạ này. Vì tranh đoạt Ngụy Bắc Minh, đối phương đã từng chửi bới sau lưng cô không chỉ một lần, không ngại bất kỳ thủ đoạn bỉ ổi nào. 

Hạ Như Ngọc đắc ý trừng hai mắt, "Vội vã đuổi tôi đi như vậy là vì chị chột dạ sao?" 

Tô Mục Tuyết hỏi ngược, "Tôi có gì phải chột dạ?" Hạ Như Ngọc nói như có hàm ý ám chỉ: "Chột dạ vì chị đã làm ra 

chuyện đáng xin lỗi anh Ngụy!" 

Ngụy Bắc Minh mở miệng, "Như Ngọc, không nên gây sự!" 

Hạ Như Ngọc giương cằm lên, "Anh Ngụy yên tâm, hôm nay em đến không phải để gây chuyện, em còn đặc biệt chuẩn bị cho chị Tô Mục Tuyết một món quà đính hôn đây!" 

Nói xong cô ta khiêu khích hỏi, "Cũng không biết chị Tô Mục Tuyết có dám nhận lấy món quà của tôi hay không!" 

Ánh mắt Tô Mục Tuyết đâm thẳng vào lòng người, "Hạ Như Ngọc, cô chớ thách thức điểm mấu chốt của tôi!". 

Hạ Như Ngọc phủi tay, "Đến đi, phần hạ lễ hôm nay người nào thấy người đó có phần!" 

Theo tiếng huyên náo vang lên, có người đi theo hầu bưng nguyên một đống thư tinh xảo giao vào trong tay mỗi một vị khách mời. 

Ngay cả Triệu Nam Thiên cũng nhận được một phần, bên trong là vài tấm hình, góc chụp không tồi, độ nét cũng không thấp. 

Một tấm là ảnh Tô Mục Tuyết bị người đưa vào biệt thự, gương mặt đỏ ửng đầu tóc rối bời, xinh đẹp tuyệt trần. Mà người đàn ông bên cạnh cô ấy kia đúng là mình. 

Một tấm khác là hình ảnh anh rời đi vào lúc sáng sớm. 

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận