Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Tổng Tài, Em Ngoan Cho Anh - Tô Mục Tuyết (tác giả Kiều)

Ngụy Bắc Minh nhìn ra có điểm gì đó không đúng, vội vàng cắt lời cô nói: "Tô Mục Tuyết, đừng trách tôi không nhắc nhở cô, một khi cô rời khỏi cánh cửa này, chết sống của nhà họ Tô không còn chút quan hệ nào với tôi!" 

Thấy Tô Mục Tuyết do dự, anh thẹn quá hoá giận, răng cũng bị anh ta nghiến tới vang lên tiếng ken két. 

Anh ta chỉ một ngón tay vào Triệu Nam Thiên quát lên: "Chơi chết anh ta cho tôi!" 

Lập tức có một người đàn ông cường tráng chặn ở lối ra. 

Triệu Nam Thiên ngẩng đầu nhìn lại, người này cao gần hai mét, một thân cơ bắp như muốn nổ tung, cả người tản ra hơi thở nguy hiểm. 

Không cần bất kỳ người nào nhắc nhở anh cũng có thể cảm giác được luồng áp lực đập vào mặt! 

Người đàn ông cường tráng cười lạnh, "Còn muốn chạy?" Triệu Nam Thiên chậm rãi đi về phía trước, "Cút ngay!" 

Người đàn ông cường tráng đi nhanh vượt qua trước, "Hỏi quả đấm của tao trước rồi lại nói!" 

Tiếng nói vừa phát ra, đầu quyền đã xé gió đập tới. 

Triệu Nam Thiên lù lù bất động, mãi đến khi đầu quyền tới gần anh mới có hành động. Anh lướt nhanh mà lên, nhẹ nhõm tránh thoát một quyền này. 

Người đàn ông cường tráng siết chặt tay kéo ngang, thẳng tắp nên xuống! 

Thân thể Triệu Nam Thiên dừng lại giơ cánh tay chặn ngang, không hề có hư chiêu màu mè, cứng đối cứng chống lại! 

Rầm! Tiếng vang trầm đục hệt như đập vào ngực! 

Tô Mục Tuyết nghe mà kinh hoàng sợ hãi, không đợi lấy hơi, Triệu Nam Thiên đã nương theo hình đạo này trượt lui nửa bước. 

Anh nhấc chân, một cú đá ngang không chút dấu hiệu quét ra ngoài! 

Một đá này có lực lượng cực mạnh, người đàn ông cường tráng không kịp né tránh suýt nữa đã bị một cước quất bay, anh ta còn muốn cận thân nhưng đã mất thời cơ. 

Triệu Nam Thiên liên tiếp nện xuống ba đòn móc, gắt gao đè ép anh ta vào góc tường! 

Ngụy Bắc Minh nhìn mà hết hồn, suýt nữa đã cắn nát răng cắm. 

Anh ta đã nhìn ra Triệu Nam Thiên rất hoang dã, đầu quyền cũng cứng, từng chiêu từng thức đều hạ đủ lực đạo. Mắt thấy người đàn ông cường tráng không thể chống đỡ bao lâu nữa. 

Anh ta hừ lạnh một tiếng, phía sau lại có hai tên tay chân tướng mạo hung ác đi ra. 

Thấy Triệu Nam Thiên thân thủ lưu loát, tên tay chân đi ở phía trước nở nụ cười lạnh âm tàn, từ sau hông rút ra một thanh dao bầu đã được dùng báo gói lại. Gã ta xé toang tờ báo chém ngang mà đến, chém thẳng tới ngực! 

Nhìn thấy ánh đao Tô Mục Tuyết sợ đến bịt miệng. 

Triệu Nam Thiên không dám khinh thường, bàn chân giẫm lên mặt đất, mượn luồng lực trùng kính này mà chợt nghiêng người, hung hiểm tránh được một chém của đối phương. 

Sau đó một chân anh hơi co quét ngang ra, bàn chân mang theo một luồng lực trùng kích thật lớn đập thẳng vào khớp khuỷu tay tên côn đồ! 

Bốp! 

Một tiếng vang thanh thúy, cánh tay tên côn đồ mềm nhũn xuống, sắc mặt cũng lập tức trở nên trắng bệch. Triệu Nam Thiên lẫn người mà lên, một đấm nện lên cổ họng gã ta, đồng thời tay phải kéo thật mạnh về phía sau, toàn bộ động tác lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, không có chút đình trệ nào! 

Một tiếng ầm vang thật mạnh! 

Tên tay chân bị Triệu Nam Thiên dùng đòn ném qua vai mà ném ra ngoài, đập vỡ một cửa sổ cách đó không xa. 

Cú ném qua vai này không chỉ hoa lệ còn mang theo lực mười phần! 

Tên tay chân đi theo phía sau còn đang ngây người Triệu Nam Thiên đã chợt phát lực, một đấm bay thẳng vào mặt gã ta, chỉ nháy mắt đã phế bỏ gã ta! 

Đám người đứng ngoài xem lặng ngắt như tờ. Từng gặp người giỏi đánh đấm nhưng chưa từng gặp người nào giỏi đánh như vậy. Nếu không phải không cùng lập trường, sợ rằng ở đây đã có người trầm trồ khen ngợi 

Tô Mục Tuyết cũng không nghĩ tới quyết đấu giữa những người đàn ông lại thuần túy như thế, cô nhìn mà nhiệt huyết sôi trào. 

Không ngờ lại bắt đầu sinh ra cảm giác khác với bảo vệ nhỏ này. 

Mấy tên tay chân còn lại liếc nhau, trong mắt tràn đầy khiếp sợ và bàng hoàng. 

"Tao nói rồi, cút ngay!" 

Triệu Nam Thiên nhìn chằm chằm một tên tay chân đang có ý đồ muốn xông lên ở cửa, trong nháy mắt bóng lưng không cao lớn lắm trở nên hung hăng. 

Ngụy Bắc Minh đã sớm núp ở chỗ nào không rõ, một đám tay chân như rắn mất đầu tự động nhường ra một con đường. 

Triệu Nam Thiên đi nhanh về phía trước, Tô Mục Tuyết nhắm mắt theo phía sau anh. 

Hai mươi năm cuộc đời theo đúng khuôn phép lần đầu tiên vì sự xuất hiện của một người đàn ông mà trở nên đặc sắc! 

Trang viên Vân Đình là địa bàn của Ngụy Bắc Minh, Triệu Nam Thiên không dám dừng lại dù chỉ một chút. 

Mở cửa xe ra, đỡ Tô Mục Tuyết vào ghế phụ. 

Chờ khi anh ngồi vào xe rồi, đột nhiên có một con dao găm duỗi từ phía sau lưng tới! 

"A!" 

Tô Mục Tuyết sợ đến thét lên một tiếng kinh hãi, lưỡi dao đã chống trên cổ cô. 

Triệu Nam Thiên xoay mạnh người, nhưng còn không đợi anh có hành 

động đã nghe thấy một tiếng cảnh cáo âm hàn. 

"Đừng nhúc nhích! Có người để tạo cho mày một bài học, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời cô ta sẽ không bị thương" 

Triệu Nam Thiên liếc qua kính chiếu hậu, ở ghế sau có giấu một người đàn ông, không thấy rõ gương mặt, chẳng qua đao trong tay gã ta rất ổn, không giống người mới học nghề. 

Mịa nó! 

Khinh thường! Sự trả thù của nhà họ Ngụy tới thật nhanh! 

Anh không kịp hối hận, người này có thân thủ không kém, cho dù mình đã sớm phát hiện cũng không kịp phản ứng nữa. 

Suy nghĩ trong đầu nhanh quay xoay chuyển, nhưng tay vẫn vững vàng như trước. 

Giọng nói âm tàn của sát thủ lại vang lên, "Tao biết thân thủ của mày không tệ, mau làm theo lời tạo nói, nếu dám lộn xộn tạo lập tức lấy máu cho cô ta!" 

Với tư cách cảnh cáo, tên sát thủ lại kề sát đạo trong tay. Lưỡi dao rất sắc bén, nơi cổ Tô Mục Tuyết lập tức bị rạch ra một vết rách! 

Máu tươi dọc theo mũi đao nhỏ xuống, nhuộm đỏ cả mảnh trắng tuyết nơi ngực Tô Mục Tuyết. Sát thủ bày ra vẻ mặt hưởng thụ, "Người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại chết... Rất đáng tiếc đúng không?" 

Hai mắt Triệu Nam Thiên đỏ bừng, thế nhưng hết lần này tới lần khác anh lại không thể làm gì. 

Nổ máy, khởi động xe, rất nhanh chiếc Ferrari đã hòa vào bóng đêm. 

Trang viên Vân Đình ở lưng chừng núi, đường núi xoay quanh, mơ hồ có thể nhìn thấy ánh đèn nê ông dưới chân núi. 

Thấy trước sau không có xe, tên sát thủ nhỏ giọng nói, "Dừng xe bên đường!" 

Thân thể Triệu Nam Thiên căng thẳng hẳn, bàn chân chậm rãi đạp lên 

phanh. 

Sát thủ thấy thời cơ đã chín muồi chợt đánh Tô Mục Tuyết bất tỉnh, dao găm trong tay cũng thuận thế đâm về phía Triệu Nam Thiên. 

Nghe thấy động tĩnh sau lưng Triệu Nam Thiên đã không kịp nghĩ nhiều, dừng xe chính là chết! 

Không đợi sát thủ tiếp cận, tay cầm tay lái của anh đột nhiên căng thẳng, chân đạp lút cần ga! 

Tay trái dồn sức đánh phương hướng, đầu ngửa ra sau. 

Đồng thời tay phải của anh vươn ra như thiểm điện, chính xác bắt được cổ tay sát thủ! 

Năm năm sống kiếp quân nhân khiến anh có được kỹ xảo vật lộn khả năng phản ứng xuất sắc, bốn động tác gần như nối liền một mạch, không có chút chần chờ nào. 

Thấy đối phương phát hiện ra ý đồ của mình, tay cầm dao găm của sát thủ tàn nhẫn móc lên, muốn một đao cắt đứt động mạch chủ của Triệu Nam Thiên. 

Nhưng gã ta không nghĩ tới Triệu Nam Thiên lại dũng mãnh như vậy, không chỉ có sức bật mạnh mẽ, lực tay cũng rất lớn. Sau khi cánh tay đang cầm dao găm của gã ta bị nắm lại, vậy mà gã ta không thể động được mảy may! 

Sát thủ cũng không do dự hừ lạnh một tiếng, tay trái cuộn qua từ phía sau, dùng cánh tay gắt gao kẹp chặt cổ Triệu Nam Thiên, càng ép càng chặt. 

Trong xe chật hẹp bắt đầu màn liều chết giãy giụa! Hít thở không thông! 

Đại não thiếu khí! 

Không tới nửa phút, gương mặt Triệu Nam Thiên đã bị một mảng đỏ bừng phủ lên, trên gáy vô số mạch máu và gân xanh xuất hiện, con người khuếch tán, tình huống nguy cấp! 

tô chao đảo lắc lư trên đường lớn, chỉ lát nữa là phải lật xe. 

Dưới tình thế cấp bách, Triệu Nam Thiên nhìn thoáng một cái cây lớn ven đường. Anh cũng không kịp nghĩ nhiều, dồn sức đánh tay lái đụng thẳng tới! 

Một tiếng vang thật lớn! 

Đầu xe bị đụng mạnh tới mức lõm vào một mảng lớn, động cơ phun khói xanh, tất cả khí nang đều văng ra, trong xe hỗn độn vô cùng. 

Triệu Nam Thiên bị đụng tới lắc lư điên đảo, cũng may có dây an toàn kéo anh lại. 

Nhưng tên sát thủ kia lại không được may mắn như thế. Gã ta bị sức trùng kích to lớn quăng bay ra khỏi ghế sau, đầu đập vào trên kính chắn gió, trên mặt tủa đầy máu tươi! 

Triệu Nam Thiên thở ra một hơi thật dài, cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn! 

Anh há miệng thật to không ngừng hô hấp không khí, nhưng cũng không kịp may mắn quá lâu, anh cởi giây an toàn ra nhảy xuống xe. 

Đầu tiên là kiểm tra tình trạng của Tô Mục Tuyết một chút, sau đó lại đỡ người từ trên xe xuống dưới. 

Tô Mục Tuyết xoa trán, từ từ tỉnh lại. "Đau quá!" Triệu Nam Thiên an ủi, "Không sao." 

Tình trạng của Tô Mục Tuyết cũng không tốt lắm, anh vốn muốn tìm người giúp đỡ nhưng lúc này trên đường vốn không hề có xe qua lại. 

Một bên là vách núi, bên còn lại là cây lớn lung lay theo gió, lá cây rung động “xào xạc”, phát ra tiếng âm trầm. 

Nhớ tới tên sát thủ kia, Triệu Nam Thiên vội vàng quay trở về, còn mạch đập. Mặc dù miệng đối phương rất kín, không để lộ ra một chút tin tức hữu dụng nào. 

Chẳng qua chuyện cũng không khó đoán, người làm chủ phía sau màn chính là Ngụy Bắc Minh! 

Trừ anh ta ra những người khác không cần đẩy anh vào chỗ chết như thế, cũng không có khả năng làm như thế. 

Phản ứng đầu tiên của anh là báo cảnh sát. Bắt cóc không phải tội danh đơn giản, cho dù không thể kéo Ngụy Bắc Minh xuống nước nhưng tối thiểu cũng phải lột một lớp da của anh ta! 

Sờ sờ túi, lúc này anh mới nhớ tới điện thoại đang nằm trong phòng thay quần áo ở phòng trực ban. 

Di động của Tô Mục Tuyết càng đã không biết ném ở nơi nào. 

Vừa vặn có một giọng nói truyền đến từ phía sau, "Tôi điên rồi, vậy mà lại đi tin chuyện ma quỷ của anh!" 

Đã thoát khỏi nguy cơ, Tô Mục Tuyết có chút hối hận vì xung động ban nãy. 

Tuy rằng hiện tại cô đã tạm thời thoát khỏi mối hôn sự phiền não kia, nhưng tiếp theo cô phải làm sao bây giờ? 

Sự trả thù của nhà họ Ngụy khiến cô vô lực chống đỡ! Hơn nữa chỉ sợ hiện tại nhà họ Tô cũng đã hỗn loạn rồi nhỉ? 

Suy nghĩ lại một chút, cô cảm thấy tiếp nhận lời cầu hôn của Ngụy Bắc Minh cũng không phải chuyện xấu. 

Uất ức một chút thì đã sao? 

Tối thiểu anh ta vẫn thích mình, chỉ cần mình nguyện ý xuống nước, anh ta tuyệt đối sẽ không ngồi yên mặc kệ nhà họ Tô gặp khó khăn. 

Hiện tại tình thế lại đảo ngược, tiến thối lưỡng nan! 

Triệu Nam Thiên vốn còn muốn tốt bụng an ủi cô hai câu, nghe thấy lời này anh lập tức đen mặt. 

Móa nó! Việc này có liên quan gì tới ông đây? Tô Mục Tuyết nhướng mày hỏi, "Anh nói gì?" 

Tuy rằng Triệu Nam Thiên không lên tiếng nhưng cô mơ hồ nghe thấy được cái gì. 

Triệu Nam Thiên cố tình nhấn mạnh, "Tôi nói cô nên cảm ơn tôi mới đúng!" Tô Mục Tuyết đè nén cơn giận, "Cảm ơn anh? Tôi rơi vào nông nỗi này còn phải cảm ơn anh?" 

Từ nhỏ cô đã là con nhà giàu có, trước đêm nay ngay cả Ngụy Bắc Minh đứng trước mặt cô cũng phải cung kính có thừa, cô nào chịu được loại tính cách này của Triệu Nam Thiên. 

Triệu Nam Thiên nhắc nhở cô, "Nếu không có tôi, cô cũng không thể 

thấy rõ bộ mặt thật của Ngụy Bắc Minh!" 

Tô Mục Tuyết nói móc: "Ngụy Bắc Minh có thế nào đi nữa cũng tốt hơn anh gấp vạn lần!" 

Triệu Nam Thiên không khỏi cảm thấy phiền não, nhất là khi bị Tô Mục Tuyết mang ra so sánh với Ngụy Bắc Minh. 

Người tôi đường đường là người nối nghiệp tập đoàn Ngụy Tinh, giá trị con người hơn ba mươi ngàn tỷ. 

Anh thì sao? 

Một tên lính giải ngũ, ngay cả phí sắp xếp chuyển nghề cũng đã sớm bị anh dùng để đắp vào tiền viện phí. 

Ngay cả công việc bảo vệ khu dân cư cũng phải ăn bữa nay lo bữa mai, lấy gì để so với Ngụy Bắc Minh? 

Mấy ngày nữa là tới ngày phát tiền lương, hiện tại anh thật sự rất cần số tiền kia. 

. Nhưng hai ngày này xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh cũng không biết Tôn mập có cố tình gây sự với mình hay không. 

Anh càng nghĩ càng thấy phiền, cũng không nhìn sắc mặt Tô Mục Tuyết nữa, "Vậy cô trở về tìm anh ta đi!" 

"Đi thì đi!" 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận