Chương 92
Quan Hải Xương người chưa ra, chẳng qua khiến thư ký đích thân đưa đến cửa, mặt mũi này cũng lớn đến kinh người.
Cô quay đầu, mắt thấy Triệu Nam Thiên đang cúi đầu khom lưng tươi cười với Tần Trạch, không ai tỏ thái độ hay ra vẻ gì, rõ là nhân vật nhỏ.
Tô Mục Tuyết nghĩ mãi mà không rõ, tới cùng trên người người đàn ông này có điểm nào xuất chúng lại có thể khiến “Quan lão hổ” xoay ngược thái độ như vậy?
Ban nãy nếu không nhờ Triệu Nam Thiên kiên quyết chối từ, thậm chí Tần Trạch còn chuẩn bị một bàn rượu an ủi.
Đợi sau khi người ngoài đều đi hết, lúc này Hùng Phi mới bất mãn hỏi, “Anh Đông, một Tần Trạch mà thôi, đáng để anh phải dốc lòng như vậy sao? Ban nãy lúc ngồi trong phòng nghỉ em chỉ muốn tát vào miệng anh ta. Mịa nó, thứ đồ gì không biết!”
Triệu Nam Thiên ngậm điếu thuốc, bệnh nghiện thuốc lá lại phát tác, “Tôi không giống cậu, có được một người cha tốt, tôi chỉ là một người nông dân mà thôi.”
Phun một hơi khói, anh tiếp tục cảm thán, “Phó xử trưởng cục công an, chậc chậc chậc, quan hàm cũng lớn. Nói không chừng sau này tôi còn có lúc phải nhờ người ta!”
Hùng Phi lơ đễnh, “Đây là anh tự tìm!”
Còn muốn nói tiếp điều gì, chẳng qua nhìn thấy Tô Mục Tuyết đang ở một bên, anh ta cố nén không mở miệng.
Anh khoát khoát tay, “Được rồi, tôi đi trước, tuy nói tiểu biệt một ngày thắng tân hôn, nhưng hai ngươi phải tiết chế một chút!”
Sắc mặt Tô Mục Tuyết trở nên đỏ bừng, cho dù cô có muốn đuổi theo hỏi cũng ngại không thể mở miệng.
Trên xe.
Tô Mục Tuyết không vội khởi động xe mà quay đầu hỏi, “Triệu Nam Thiên, anh không có gì muốn giải thích với tôi sao?”
Triệu Nam Thiên mở cửa sổ xe xuống, bắn rơi tàn thuốc nói, “Cha Hùng Phi là một vị thủ trưởng, cụ thể là ai cô đừng hỏi, có hỏi tôi cũng sẽ không nói cho cô. Nói chung là rất trâu bò.”
Tô Mục Tuyết trừng mắt, “Thứ tôi muốn biết không phải là chuyện này!”
Triệu Nam Thiên quay đầu, “Vậy cô muốn biết gì?”
Tô Mục Tuyết nhìn chằm chằm anh hỏi, “Anh, anh là ai?”
Triệu Nam Thiên nhếch miệng cười, cười tới xán lạn nói: “Tôi?”
“Tôi chỉ là một người dân bình thường, người địa phương Đông Châu, có một căn nhà cũ ở khu Giang Bắc!”
“Cha tôi đã qua đời, trong nhà có một anh trai và một chị dâu, còn có một mẹ già bị bệnh nặng. Mẹ tôi cực kỳ dễ nói chuyện, ngày đó không gặp được, sau này tôi lại giới thiệu cho cô.”
“Đúng rồi, tôi còn có một cháu nhỏ tên Triệu Hiểu Mân, đang học trung học cơ sở, là một đứa nhỏ nghịch ngợm thông minh. Khi cô gặp nó chắc chắn sẽ thích!”
Tô Mục Tuyết không bỏ qua, “Không còn gì nữa?”
Triệu Nam Thiên gãi gãi đầu, “Trước đây tôi từng nhập ngũ, hiện tại đã xuất ngũ, thành một kẻ không quyền không thế không bối cảnh.”
“Cũng may tôi có một người anh em sinh tử như Hùng Phi. Hôm nay tôi mới có dũng khí vạch mặt với nhà họ Ngụy tất cả đều vì ỷ vào cậu ta!”
Tô Mục Tuyết vẫn không tin, “Chỉ có vậy?”
Triệu Nam Thiên thành thật mà nói, “Thực sự chỉ những như vậy. Tôi chỉ là một người bình thường, không hề có bối cảnh khủng bố không thể để người khác biết gì!”
“Trước mắt tôi làm bảo vệ ca đêm ở Giang Uyển, còn đang thử việc, mỗi tháng lương mười lăm triệu sáu trăm ngàn, có bảo hiểm, không có tiền tiết kiệm, chẳng qua đợi sau khi tôi thành nhân viên chính thức mới đóng cho tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!