Sở Tỏa Tỏa không kịp đề phòng bị tát mấy bạt tai. Trên mặt đau rát, lỗ tai ong ong. Từ nhỏ cho tới bây giờ chưa có ai dám đánh cô tal
Cô ta thở hổn hển, nắm cánh tay đối phương cào loạn thành ra hai người đánh nhau.
Tài xế Sở gia đứng bên kia vội vàng chạy tới, dùng sức kéo hai người ra. Sở Tỏa Tỏa lúc này mới thấy rõ người đánh cô ta là Cố Nam Âm, em gái ruột của Cố Cửu Tư.
Tô Ngọc Như thấy Cố Nam Âm cũng hết sức bất ngờ. Sợ cô bị đánh tiếp, Tô Ngọc Như vội vàng chạy tới kéo cô ấy ra sau lưng.
Ánh mắt Tô Ngọc Như nhìn về cánh tay Cố Nam Âm bị Sở Tỏa Tỏa cào chảy máu mà trong lòng đau nhói, cô lấy giấy lau máu và dán băng cá nhân lên tay cho Cố Nam Âm, ôn nhu hỏi:"Có đau không?"
Cố Nam Âm đau đến hít hơi lạnh, nói: "Không sao, chị dâu, vừa rồi cô ta có cào trúng mặt chị không?"
Tô Ngọc Như lắc đầu: "Không."
Cố Nam Âm thở phì phò trợn mắt nhìn Sở Tỏa Tỏa một cái, nói: "Đối với loại người như vậy chị không cần nể mặt, trực tiếp tát mấy cái là được, nói đạo lý làm gì? Đạo lý là nói cho người nghe, cô ta có phải người đâu!"
Sở Tỏa Tỏa nghe lời này nhất thời tức chết đi được. Cô ta đè nén tức giận, dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt, ủy khuất nói: "Nam Âm, hai chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, chị một mực coi em là em gái ruột, sao em có thể....."
Cố Nam Âm liếc cô ta một cái: "Thôi đi, tôi không có loại chị như cô.
Anh tôi đối với cô tốt như vậy, cả nhà chúng tôi cũng đối tốt với cô, kết quả khi anh tôi xảy ra chuyện cô chạy còn nhanh hơn thỏ.
Bây giờ thấy chân anh tôi tốt rồi, tất cả đều bình thường, cô lại quay về đào góc tường, còn bắt nạt chị dâu tôi, có biết xấu hổ không vậy?"
Sở Tỏa Tỏa đỏ mặt nhỏ giọng nói: "Chị có nỗi khổ..." "Nỗi khổ cái rắm, anh tôi tin, nhưng tôi thì không!" Cố Nam Âm vừa dứt lời, điện thoại Tô Ngọc Như vang lên.
Nhìn qua là Cố Cửu Tư gọi tới. Tô Ngọc Như chần chờ một giây, nhấn chấp nhận
.Cố Cửu Tư hỏi: "Ở đâu?" "Ở nhà hàng tây phía nam phố đồ cổ." "Tôi vừa vặn đi ngang qua, ba phút sau đến."
Hắn nói xong liền ngắt điện thoại. Trong đầu cô hiện ra hình ảnh tối hôm qua hắn ôm Sở Tỏa Tỏa, Tô Ngọc Như hoảng sợ. Lại thấy hoa hồng trắng hắn tặng cho Sở Tỏa Tỏa trên xe, tim càng khó chịu giống như bị đá lớn đè ép đến hít thở không thông.
Mấy phút sau, Cố Cửu Tư dẫn người đi vào phòng ăn.
Thân hình hắn cao thẳng, da trắng, ngũ quan anh tuấn, dưới quần tây dài đen là một cặp chân dài, giơ tay nhấc chân đều mang khí chất thanh quý, phong độ nhẹ nhàng khiến người ta không thể rời mắt.
Mọi người trong phòng ăn vốn bị chuyện Sở Tỏa Tỏa đánh nhau với Cố Nam Âm hấp dẫn, nhưng Cố Cửu Tư vừa xuất hiện, tất cả ánh mắt đồng loạt rơi vào trên người hắn.
Thấy hắn, mắt Sở Tỏa Tỏa sáng lên, chạy chậm tới bên hắn, nghẹn ngào nói: "Anh Cửu Tư!"
Cố Cửu Tư nhíu mày: "Sao em cũng ở đây?"
Sở Tỏa Tỏa đỏ mắt, đáng thương nói: "Em tới tìm chị Tô Ngọc Như muốn giải thích một chút chuyện tối ngày hôm qua, nhưng chưa nói được mấy câu chị ấy liền măng em, Nam Âm còn đánh em nữa."
Cô ta chỉ gò má sưng đỏ của mình, đôi mắt ánh nước nũng nịu: "Thật là đau~"
Cố Cửu Tư nhìn về phía Tô Ngọc Như: "Việc cô ấy nói là sự thật?"
Tô Ngọc Như cười, cô không nghĩ tới bạch nguyệt quang của hắn là người như vậy, không chỉ vô tình vô nghĩa, còn ăn nói bừa bãi, ác nhân cáo trạng trước.
Quả nhiên kẻ được sủng vĩnh viễn không sợ gì.
Tô Ngọc Như vừa muốn mở miệng, Cố Nam Âm giành nói trước: "Anh, anh cũng không suy nghĩ một chút, chị dâu tính tình tốt như thế, nếu không phải Sở Tỏa Tỏa khiêu khích chị dâu sẽ mắng cô ta sao? Ba năm đó thân thể anh không tốt, tính khí nóng nảy, chị ấy đã mắng anh lần nào chưa? Còn vì sao em đánh Sở Tỏa Tỏa, là bởi vì cô muốn cào mặt chị dâu, em còn ngại em đánh quá nhẹ đấy!"
Cố Cửu Tư nhìn về phía Sở Tỏa Tỏa: "Em khiêu khích Tô Ngọc Như? Còn muốn cào mặt cô ấy?"
Sắc mặt Sở Tỏa Tỏa trắng nhợt, nước mắt rào rào chảy xuống, ủy khuất nói: "Em không có, chị Tô Ngọc Như và Nam Âm hiểu lầm em, anh Cửu Tư, anh phải tin em."
Cô ta kéo tay Cố Cửu Tư, người ngã vào trong ngực anh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!