Chị dâu ở chỗ này, cô đừng quấy rầy chị ấy."
Sở Tỏa Tỏa cứng rắn giơ tay dính đây máu tươi, nắm thật chặt ống tay áo Cố Cửu Tư không chịu bỏ, ánh mắt đỏ bừng, nũng nịu nhìn chằm chằm anh, điềm đạm đáng yêu: "Cửu Tư ca, em muốn anh đưa em đi cơ."
Cố Cửu Tư yên lặng chớp mắt, đứng lên, nói với Tô Ngọc Như: "Để Tiêu Dật đưa em về, tôi đưa Tỏa Tỏa đến bệnh viện rồi gặp em sau."
Dứt lời hắn cầm túi của Sở Tỏa Tỏa lên, đỡ bả vai cô ta đi ra ngoài.
Tô Ngọc Như lại rất tỉnh táo. Cô không hoảng hốt không vội vàng gọi cho người phục vụ, ký hóa đơn.
Ký xong cô còn gói thức ăn chưa động tới vào từng cái túi. Gói xong cô tao nhã lễ phép nói với phục vụ một tiếng “cảm ơn”, đưa cho họ 300 tệ.
Xách túi thức ăn đã gói kỹ, Tô Ngọc Như cùng Tiêu Dật đi ra thang máy.
Cô làm như vậy là vì tránh Cố Cửu Tư và Sở Tỏa Tỏa.
Cô không muốn nhìn thấy hai người bọn họ âu yếm, tình chàng ý thiếp.
Lúc đứng chờ thang máy Tiêu Dật yên lặng nhìn Tô Ngọc Như, thở dài: "Chị dâu, chị là người phụ nữ tốt."
"Cảm ơn"
Tô Ngọc Như đứng rất thẳng, rất ưu nhã, môi hơi mỉm cười.
"Phụ nữ hoàn hảo đương nhiên rất tốt, nhưng hoàn hảo quá sẽ có điểm không thú vị.
Đàn ông luôn thích phụ nữ ở bên ngoài đoan trang hào phóng, nhưng ở nhà nên phóng đãng một chút.
Lúc cần nũng nịu thì phải nũng nịu, khi nào cần yếu đuối thì phải yếu đuối, da mặt phải lúc mỏng lúc dày.
Chị dâu, chị suy nghĩ kỹ hơn chút, nếu không chị không tranh được với Sở Tỏa Tỏa đâu."
Những lời của Tiêu Dật như từ đáy lòng phát ra.
"Sở Tỏa Tỏa phóng đãng lắm sao?"Tô Ngọc Như nhẹ giọng hỏi.
"Con mẹ nó, phóng đãng muốn lên trời."
Nhắc tới cái này, Tiêu Dật liền tức giận: "Nếu vừa rồi không phải chị ngồi bên cạnh thì hai người này chỉ sợ củi khô bén lửa rồi.
Chị dâu, chị nhất định phải nghĩ biện pháp giữ được trái tim Huyền ca đó."
Ngón tay Tô Ngọc Như dùng sức túi đồ ăn trong tay, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Cô cứ cho là yêu một người chỉ cần thật lòng đối tốt với người đó là được rồi, không nghĩ tới vẫn là không đủ...
Nhưng muốn cô phóng đãng đây là điều không thể. Cô từ nhỏ lớn lên với ông ngoại bà ngoại, ông ngoại nghiêm túc, bà ngoại đoan trang khéo léo, mẹ lại thẳng tính. Hai từ “phóng đãng” này cô chưa bao giờ có.
Hai người xuống tầng. Cố Cửu Tư không đi mà đứng bên cạnh xe hút thuốc, chờ cô.
Thấy bọn họ ởi ra, anh dập tắt điếu thuốc, tiến tới nhẹ nhàng năm bả vai, hơi cúi người nhìn cô mang theo dịu dàng phi thường: "Tôi sẽ về ngay, em đừng suy nghĩ nhiều."
Tô Ngọc Như cũng khổ sở cười. Còn không bằng triệt để tổn thương cô một lần, như vậy cô sẽ có lý do hận anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!