Trong lòng Tô Ngọc Như vô cùng phức tạp, không biết nên trả lời thế nào.
Cô chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Cố Cửu Tư.
Hắn không hay cười, nhưng khi cười lên đẹp giống như gió xuân, ánh mắt đen nhánh thanh thoát như chứa sao trời mênh mông.
Sắp được ở bên cạnh người mình yêu, nhất định hắn rất vui vẻ.
Tô Ngọc Như cũng cười lên, tuy cười nhưng tim cô tan nát: "Chúc anh hạnh phúc."
Nói xong cô xoay người lên xe. Cửa xe vừa đóng lại, nước mắt liền chảy xuống, vết thương mới đè lên vết thương cũ, đau đến mức cô chỉ muốn cuộn tròn lại.
Tài xế mang hành lý bỏ vào trong cốp sau, lên xe, cho xe chạy. Nhìn xe rời đi, Cố Cửu Tư đang cười cũng dừng lại, ánh sáng trong mắt cũng ảm đạm đi.
Trở lại Tô gia.
Tô Ngọc Như kéo hành lý vào cửa. Tô Bội Lan thấy đôi mắt sưng đỏ của cô, lại thấy cô kéo theo hành lý, kinh ngạc
hỏi: "Con gái, con sao vậy?"
Tô Ngọc Như cúi đầu đổi giày, giả bộ bình tĩnh nói: "Con dọn về đây ở."
Tô Bội Lan lập tức từ trên ghế sô pha đứng lên: "Con không ở cùng với Cố Cửu Tư nữa?"
"Vâng, bạn gái cũ anh ấy trở lại."
Tô Bội Lan vừa nghe nhất thời lửa giận bốc lên đầu:"Ba năm trước, Cố Cửu Tư bị tai nạn xe, bác sĩ nói cả đời này hắn không thể rời bỏ xe lăn, cô bạn gái kia của hắn nghe vậy liền bỏ hắn! Là con ở cạnh chăm sóc hắn, đi khắp nơi xin chữa bệnh cho hắn, đấm bóp hai chân giúp hắn bình phục, giống như người giúp việc ngày đêm chiếu cố hắn! Giờ thì tốt rồi, nhìn hắn có thể chạy có thể nhảy, người phụ nữ kia trở về có xấu hổ hay không! Cố Cửu Tư cũng vậy, vì một ả đàn bà vô tình vô nghĩa mà ruồng bỏ con! Mắt mù sao?"
Tô Ngọc Như khom người từ trong ra hành lý cầm ra chỉ phiếu, nhét vào tay bà: "Đây là anh ấy bồi thường."
Tô Bội Lan nhìn chằm chằm chỉ phiếu ghi chuỗi dài số không, ánh mắt lập tức trợn tròn.
Đếm một chút, phía sau khoảng chừng tám số không! Sắc mặt bà hơi hòa hoãn chút: "Vấn đề không phải là tiền, có tiền là có thể bắt nạt người sao?"
Tô Ngọc Như hơi rũ mi mắt nhẹ giọng nói: "Có bao nhiêu vợ chồng ly hôn, đằng trai một phân tiền cũng không cho. Có người bởi vì không phân chia được tài sản nên giết vợ. Cố Cửu Tư được coi là tốt rồi."
“Nhưng con có thể nuốt trôi cục tức này sao?"
Tô Ngọc Như cười khổ: "Nếu không thì sao, một khóc hai nháo ba treo cổ? Làm loạn như vậy có hữu dụng không? Vô dụng. Tim anh ấy không ở chỗ con, gượng ép không có ý nghĩa, cũng không giữ được. Mẹ, con mệt rồi, con muốn đi ngủ một lát."
"Mau đi đi" Tô Bội Lan đau lòng nhìn con gái, thở dài. Đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, hiểu chuyện khiến người khác đau lòng.
Tô Ngọc Như xoay người đi lên phòng ngủ. Giấc ngủ này kéo dài hai ngày hai đêm.
Tô Bội Lan lo lắng thỉnh thoảng đi vào dò xét hơi thở của cô. Thật ra thì Tô Ngọc Như cũng không ngủ được, nằm xuống liền không muốn động, cũng không cảm thấy đói, cả người bủn rủn vô lực, tim giống như bị thiếu một phần lớn, khó chịu như trời sập.
Ngày thứ ba, cô ngồi dậy. Tắm rửa sơ qua liền gọi điện thoại cho Cố Cửu Tư: "Giấy ly hôn chuẩn bị xong chưa? Khi nào đi làm thủ tục?"
Cố Cửu Tư yên lặng chốc lát, nói: "Tôi không ở nhà, trở về rồi nói đi."
"Được, vậy tôi đi làm đây, sau khi về nhà hãy gọi cho tôi."
"Nhanh như vậy đã tìm được việc làm? Ở đâu?" Cố Cửu Tư quan tâm hỏi.
"Ở một tiệm bán đồ cổ, trước kia vẫn luôn mời tôi đến làm. "Đừng làm việc quá sức, thiếu tiền hãy nói với tôi."
Thanh âm anh trầm thấp ôn nhu, tựa như ánh trăng trên cao khiến người tham luyến. Trong lòng Tô Ngọc Như đau nhói, hời hợt nói:"Không thiếu, cảm ơn anh”
Ăn sáng xong, Tô Ngọc Như bắt xe đi tới Cổ Bảo Trai. Tiếp đãi cô là ông chủ trong tiệm, Trầm Hoài. Anh ta mặc áo sơ mi màu xanh nhạt, quần âu dài, dáng người cao gầy, khí chất sạch sẽ, dịu dàng như ngọc. Trầm Hoài giới thiệu Tô Ngọc Như cho mọi người xong liền dẫn cô lên trên, giới thiệu cho giám bảo sư Thôi Thọ Sinh biết.
"Thôi lão, vị này là thánh thủ tu bổ*, truyền nhân của Tô lão, Tô Ngọc Như, giỏi tu bổ cổ thư. Sau này, chính là tu bổ sư của tiệm chúng ta. Nếu như có đồ không thể giám định thì thể †ìm cô ấy thương lượng."
(*): thánh thủ: giỏi xuất sắc, tu: sửa, bổ: thêm.
Thôi Thọ Sinh gần sáu mươi tuổi nhìn qua cặp kính đánh giá Tô Ngọc Như.
Nha đầu chừng hai mươi tuổi, có thể làm người tu bổ văn vật gì chứ?
Khi bằng tuổi cô ông vẫn còn đang học nghề, ông chủ thổi phồng cô như vậy, còn bảo ông có việc thì thương lượng với cô! Trên mặt ông đồng ý nhưng trong lòng không phục lắm! Chờ Trâm Hoài đi, ông liền hỏi Tô Ngọc Như: "Tiểu Tô à, cô trẻ tuổi như vậy, hành nghề bao năm rồi?"
Tô Ngọc Như cười nhạt: "Hơn mười năm." Thôi Thọ Sinh khó tin: "Năm nay cô bao tuổi?" "Hai mươi ba tuổi."
Thôi Thọ Sinh nghĩ trong đầu, tiểu nha đầu tuổi không lớn chỉ biết khoe khoang, chờ bị vả mặt đi! Làm được cái này phải dựa vào công phu, dựa vào miệng lưỡi là không được!
Đang nói, có người dưới tầng đi lên. Tô Ngọc Như và Thôi Thọ Sinh xuống lầu. Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi cầm trong tay một bức cổ họa bị bẩn đứng ở đó, hỏi có thể hay sửa hay không?
Thôi Thọ Sinh đưa mắt nhìn sang, bức tranh này đen thùi lùi, rách rưới, nhăn nhúm, còn đầy lỗ. Mức độ hư hỏng này trừ phi là người thâm niên trong nghề mới có thể làm.Ông có chút hả hê nhìn về phía Tô Ngọc Như: "Tiểu Tô, tất cả mọi người đều nhìn chăm cô, cô đừng làm cho bọn họ thất vọng đấy."
Tô Ngọc Như đi tới, cầm lên bức họa kia nhìn kỹ, nói với người đàn ông: "Có thể sửa."
Người đàn ông mừng rỡ: "Ai sửa? Mất bao lâu thì xong?" "Tôi, ba ngày sẽ xong." "Gõ?"
Người đàn ông đánh giá chừng Tô Ngọc Như chừng hai mươi tuổi, đầy bụng hoài nghỉi:"Đây chính là tác phẩm cuối nhà Minh đầu nhà Thanh một trong những bản chính của "Tứ vương"! Khởi điểm đấu giá lên đến trăm triệu, cô đừng làm hỏng của tôi!"
Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Ngọc Như cũng đầy hoài nghi, ba ngày? Điên rồi sao? Thôi Thọ Sinh chép miệng một cái, tay vuốt chòm râu:"Tiểu Tô à, cô là người trẻ tuổi con nghé mới sinh không sợ cọp là chuyện tốt, nhưng cũng phải lượng sức mà đi.
Nếu sửa hỏng của người ta chính là hủy danh dự của tiệm chúng ta.
Mức độ hư hỏng này người giỏi đến đâu cũng không dám nói ba ngày có thể sửa xong.
Bọn họ sửa một bức cổ họa, ai không phải dùng mấy tháng thậm chí mấy năm?"
Ông có ý nói bóng gió cô không biết tự lượng sức!
Giọng điệu Tô Ngọc Như kiên định: "Ba ngày có thể sửa xong.
Sửa hỏng tôi dựa theo giá thị trường bồi thường gấp đôi."
Người đàn ông kia vốn là muốn sửa xong cầm đi bán đấu giá, vừa nghe có chuyện tốt này lập tức đồng ý: "Miệng nói không có bằng chứng, chúng ta ký hợp đồng."
"Được"
Thương lượng tốt giá cả, ký hợp đồng, Tô Ngọc Như cầm cổ họa đi lên phòng sửa. Đẩy cửa ra. Trong phòng có hai bàn gỗ lớn cao nửa người, một hàng bút, khăn lông dê, giấy lớn....công cụ sửa đều có đủ.
Sửa cổ họa, chủ yếu có "Rửa, tẩy, tu, bổ" bốn thứ tự làm việc. Tô Ngọc Như để cho người đun một nồi nước sôi, nhúng bút lông vào nước sôi rồi tô lên cổ họa. Mỗi một chút đều cẩn thận, vừa phải rửa sạch vết bẩn, lại không thể để cho quá nhiều nước thấm ướt giấy. Nói thì dễ nhưng làm rất khó.
Cũng may từ nhỏ cô đã hay theo ông nội tu bổ cổ họa, loại chuyện này đã sớm quen thuộc. Ông bà nội Cố Cửu Tư cũng thích sưu tâm đồ cổ, cô gần như nhận thầu công việc tu bổ cổ họa cho nhà họ.
Chưa nói đến những bức tranh hư hỏng như này, càng cổ xưa, hỏng càng nhiều hơn cô cũng đã sửa qua.
Thời gian cấp bách, mấy ngày tiếp Tô Ngọc Như bận rộn không ngóc đầu lên được.
Bận rộn thật tốt, bận rộn có thể tạm thời quên Cố Cửu Tư, ngay cả đau đớn cũng không còn.
Ba ngày sau, người đàn ông kia đến lấy tranh. Tô Ngọc Như mang bức cổ hoạ đã được sửa xuống tầng.
Người đàn ông kia nhìn bức tranh khác nhau một trời một vực với trước sợ ngây người: "Đây là bức tranh ta cầm tới sao? Cô không tráo đổi chứ?"
Thôi Thọ Sinh và mấy người trong tiệm tới nhìn, biểu cảm cũng ngạc nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!