Tôi thay mặt bà ấy xin lỗi cô."
Anh ta hơi cúi đầu, rất chân thành nói: "Thật xin lỗi"
'Tô Ngọc Như vốn là người thấu tình đạt lý, thấy Sở Mặc Trầm thành tâm xin lỗi như vậy cũng không tính toán nữa, lãnh đạm nói không sao."
Hoa Kỳ Nhu cả giận nói: "Cô có thể quên nhưng tôi không quên được! Mũi tôi bị cô đập đau sắp phế rồi, tôi còn chưa đi khám đấy! Còn tay của Tỏa Tỏa, tám chín phần là cô làm, tôi muốn khởi tố cô tội cố ý gây thương tích!"
Sở Mặc Trầm nhíu mày một cái, không nhịn được kêu người tới: 'Mau dân bà ấy đi xử lý vết thương đi"
Người kia vội vàng tiến lên, kéo Hoa Kỳ Nhu từ bên thím Liễu rời đi.
Sở Mặc Trầm khách sáo nói với Tô Ngọc: Như, "Chờ cô xuất viện tôi mời cô và Cửu Tư cùng nhau ăn cơm nhé, tôi cũng thay mặt mẹ kế xin lỗi hai người."
Tô Ngọc Như không kìm được nhìn anh ta vài lần: "Khách sáo rồi."
Cô không thích Sở Tỏa Tỏa, nhưng không hề cảm thấy khó chịu với Sở Mặc Trâm này, cô cảm giác anh ta là một người biết phân biệt đúng sai và có giáo dưỡng.
Cố Cửu Tư hỏi Sở Mặc Trầm: "Người làm Tỏa Tỏa bị thương đã tìm được chưa?"
Säc mặt Sở Mặc Trầm có chút không tốt, “Chưa”
Năng lực phản trinh sát của tên đó rất mạnh, dọc đường gần như tránh được tất cả các camera an ninh, hiện trường cũng không để lại bất cứ dấu vân tay nào.
Bởi vì là hầm để xe, dấu chân quá nhiều, cảnh sát không thể tìm được.
Đầu mối duy nhất chính là bóng lưng mờ ảo được chụp từ camera an ninh."
Cố Cửu Tư nhíu mày: "Có mang theo ảnh không? Cho tôi nhìn một chút."
Sở Mặc Trầm từ trong túi áo lấy ra phong thư, bên trong có tấm ảnh.
Cố Cửu Tư nhận lấy, nhìn kỹ.
Ảnh đúng là rất mơ hồ, dưới ánh sáng ảm đạm có thể thấy bóng lưng là người đàn ông.
Người đàn ông đó cao, chân dài, mặc cả bộ đồ đen, đầu đội mũ, tay cũng đeo bao tay đen, trong tay xách một cái búa, thân hình khỏe mạnh, bước đi cực lớn.
Dù là chỉ là một bóng lưng mơ hồ cũng có thể nhìn ra người này không đơn giản, trên người có một khí thế người bình thường không có.
Cố Cửu Tư nhớ đến một người, ngón tay nắm ảnh xiết chặt.Anh nói với Sở Mặc Trầm:"Tấm ảnh này đưa tôi đi, tôi sẽ phái người cùng tìm"
"Phiền cậu."
"ừ"
Sau khi Sở Mặc Trầm rời đi, Cố Cửu Tư để thím Liễu ra ngoài trước.
Cửa đóng lại, trong phòng an tĩnh. Cố Cửu. Tư nói với Tô Ngọc Như: "Còn nhớ tên đầu trọc lúc trước bắt em đi sửa tranh không?”
'Tô Ngọc Như gật đầu một cái, "Nhớ."
"Người kẹp tay em là em gái hắn ta.”
“Em gái hắn hận em làm anh trai mình vào. tù nên đã trả thù em bằng cách đó.
Tôi đã thay em báo thù, chặt tay trái của cô ta
Tô Ngọc Như nghe mà run sợ trong lòng.
Cô cúi đầu nhìn tay trái của mình, trong lòng vẫn rất khó chịu.
Báo thù có ích lợi gì?
Ngón tay cô đã gãy, sau này còn không biết thế nào.
Cố Cửu Tư lại nói: "Chuyện này không liên quan tới Tỏa Tỏa, em trả thù sai người rồi."
Trái tim Tô Ngọc Như chợt lỡ nhịp, cô ngẩng. đầu lên nhìn Cố Cửu Tư, giọng nói cũng phát run: "Anh nghỉ ngờ tôi tìm người đập tay Sở Tỏa Tỏa?"
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!