Thấy Tô Ngọc Như bênh vực A Nghiêu như vậy, trong lòng Cố Cửu Tư rất không thoải mái. Trên mặt không có thay đổi gì, nhưng trong mắt sóng dữ.
"Tôi ra ngoài hút điếu thuốc."
Hản lãnh đạm nói rồi xoay người đi ra ngoài. Khi đóng cửa còn dùng sức mạnh hơn mọi khi.
Nhưng Tô Ngọc Như lại không chú ý.
Trong trí nhớ của cô thì mười ba năm trước vào đêm khuya đó, một đêm khuya đầy ác mộng giống như gió gào thét, ngọn lửa hừng hực, đau đớn vô tận, tuyệt vọng.
A Nghiêu chính là chìa khoá để mở cơn ác mộng đó.
Chỉ cần vừa nhắc tới tim cô như bị dao đâm, một cơn sóng gió kinh hoàng khó mà bình tĩnh.
Có một giọt nước mặt từ khóe mắt cô rơi xuống mà không hề có một tiếng động nào, nhỏ
đến mức không thể nhìn thấy.
Qua rất lâu sau đó, Tô Ngọc Như mới bĩnh Tĩnh lại.
Cô xoa xoa mắt, nhìn tấm ảnh. Rốt cuộc là ai giúp cô đây? Ngay cả chuyện tay cô bị thương, cô cũng không nói cho mẹ của mình vì sợ mẹ lo lắng, chỉ có Cố Cửu Tư và rất ít người biết.
Cố Cửu Tư không có khả năng, hẳn sẽ không làm tổn thương người hắn yêu
Chẳng lẽ là Trầm Hoài? Tô Ngọc Như cầm điện thoại di động lên, gọi cho Trầm Hoài, "Trâm anh có. Sở Tỏa Tỏa không?"
Trầm Hoài dừng lại rồi nói: "Hình như đã từng nghe qua cái tên này, sao vậy?”
"Tối qua cô ấy bị người khác đập nát tay. "Trầm Hoài “ồ” một tiếng, "Muốn anh giúp cô ấy
tìm bác sĩ à?"
"Không cần, không có chuyện gì đâu." Tô Ngọc Như cúp điện thoại.
Rất rõ ràng, không phải Trầm Hoài.
Tô Ngọc Như lại cầm hình lên, đăm chiêu suy nghĩ.
Từ khi kết hôn với Cố Cửu Tư cô rất ít khi ra ngoài, lại còn trầm tính ít nói, bạn bè không nhiều đặc biệt là bạn khác giới.
Cô suy nghĩ nát óc cũng không nhận ra bóng lưng này rốt cuộc là ai.
Cố Cửu Tư ở bên ngoài hút nửa bao thuốc tâm trạng mới tốt lên một chút.
Hăn đẩy cửa vào phòng thấy Tô Ngọc Như ngồi trên giường bệnh, tay cầm tấm hình cau mày.
Hắn dừng một chút, đi tới mép giường ngồi xuống, giơ tay nhẹ nhàng vuốt trán cô.
Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm cô, nhìn một lúc lâu liên ôm chặt cô vào trong ngực.
Cái ôm này lâu hơn bình thường rất nhiều.
'Tô Ngọc Như ngửi được trên người anh có mùi thuốc lá nồng đậm, nhẹ giọng hỏi: "Anh hút rất nhiều sao?"
"ừ"
“Thật vất vả thân thể mới khỏe mạnh, hút thuốc nhiều không tốt."
"Ừm"
Một hồi sau, Cố Cửu Tư còn nói: mới làm em buồn lòng."
'Xin lỗi, vừa 'Tô Ngọc Như muốn nói nhưng lại không nói lên lời, cô đành nói sang chuyện khác:
"Tôi đi ăn cơm thôi.”
Cố Cửu Tư buông cô ra, kêu trợ lý mang cơm vào.
Sau khi ăn cơm xong, Cố Cửu Tư tới công ty.
Chạng vạng tối, Cố Nam Âm cầm một bó hoa tươi to đến thăm Tô Ngọc Như.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!