Sắc mặt Cố Cửu Tư trở nên khó coi.
Hắn cầm điện thoại lên, gọi cho vệ sĩ: "Để các cậu trông coi Tô Ngọc Như mà giờ người đâu rồi?!"
Vệ sĩ một mực cung kính nói: "Thiếu phu nhân nói chúng tôi trông cô ấy nhiều ngày vất vả nên cho chúng tôi hai ngày nghỉ ngơi, còn nói là ý của ngài."
Khóe miệng Cố Cửu Tư giật giật, muốn cười mà cười không nổi. Người phụ nữ ôn nhu khôn khéo này dám truyền mệnh lệnh giả.
Hắn lạnh giọng hỏi: "Cô ấy đi đâu?”
Nghe ra hẳn không vui, vệ sĩ cẩn thận trả lời: "Thiếu phu nhân chưa nói."
Cố Cửu Tư ngắt điện thoại, lại gọi cho thím Liễu. Bà ấy cũng tắt máy.
Cố Cửu Tư cau mày phân phó trợ lý: “Đi tra tất cả camera an ninh của bệnh viện cho tôi."
"Vâng Cố tổng." Trợ lý lập tức dẫn người đi. Mười phút sau.
Trợ lý gọi điện thoại tới nói: "Cố tổng, những camera nào có thể nhìn thấy Thiếu phu nhân đều bị xoá hết rồi."
Bàn tay Cố Cửu Tư cầm điện thoại dần dần dùng sức, thiếu chút nữa bóp nát điện thoại. Trầm tư chốc lát, hẳn đứng lên, đi tới một khoa khác trong bệnh viện.
Đi tới phòng bệnh bà ngoại Tô Ngọc Như hắn gõ cửa rồi đi vào.
Tô Bội Lan đang kéo chăn cho mẹ mình. Thấy Cố Cửu Tư, bà nhìn mặt hẳn không chút cảm xúc hỏi: "Có chuyện gì không?"
Cố Cửu Tư nhẹ giọng nói: 'Mẹ, Tô Ngọc Như xuất viện, mẹ biết cô ấy đi đâu không?”
Tô Bội Lan liền cười: "Cậu là chồng nó, cậu không biết nó đi đâu, tôi làm sao mà biết được?”
"Gô ấy hiểu lầm con, có lẽ cô ấy còn giận dỗi nhưng không biết đã chạy đi đâu.”
“Một cô gái nhỏ trên tay còn bị thương chạy loạn khắp nơi rất nguy hiểm. Mong mẹ nói cho con cô ấy ở chỗ nào, con đi tìm cô ấy”
Lời nói của hắn rất khách khí, nhưng trong giọng nói lại mang theo ý ra lệnh. Cái loại khí chất và thái độ đó là bẩm sinh.
T ô Bội Lan đã từng trải qua nhiều chuyện nên cũng nhận ra khí thế đó.
Bà kéo ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, ánh mắt khinh thường nhìn hẳn: "Hai năm trước thân thể cậu không tốt, tính khí nóng nảy, khó hầu hạ như vậy mà con gái tôi cũng không rời bỏ.
Ngày đêm làm trâu ngựa cho cậu, một lòng một dạ.
Thế mà bây giờ lại bỏ đi, phải uất ức lớn tới cỡ nào thì nó mới bỏ đi chứt"
Cố Cửu Tư mím môi không nói.Tô Bội Lan cười tự giễu một cái: "Cũng đúng thôi, con gái tôi ở trong mắt cậu chỉ là một bảo mẫu.
Bây giờ chân cậu khỏe rồi, không cần bảo mẫu nữa, dĩ nhiên là không muốn nó."
Cố Cửu Tư nói: "Từ trước tới nay con chưa từng xem cô ấy như bảo mẫu."
Tô Bội Lan nhìn hắn một cái: "Không cần nói lời dễ nghe.
Khi cần thì đối xử tốt với người ta; không muốn nữa thì đòi ly hôn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!