Tô Ngọc Như né về phía sau.
Nụ hôn của Cố Cửu Tư rơi vào cằm cô. Tô Ngọc Như cảm giác không khí xung quanh hắn mình giảm xuống vài độ.
Bàn tay đang giữ cằm của Cố Bắc Hiền trượt xuống sau lưng, vòng qua eo cô.Hắn hỏi với giọng chất vấn: "Tại sao lại nói với Trầm Hoài tôi là hắn họ?"
Tô Ngọc Như nhẹ giọng nói: "Dù sao cũng sắp ly hôn, không cần phải gióng trống khua chiêng đi khắp nơi nói chúng †a là vợ chồng.
Vả lại nhà anh hiển hách, sau này ly hôn sẽ bị đồng nghiệp biết, tôi không muốn bị gọi là Hào môn khí phụ, nói là anh em họ sẽ thuận tiện hơn."
Cố Cửu Tư nhìn cô đầy ẩn ý: "Em nghĩ thật chu đáo."
Tô Ngọc Như cười tự giễu một cái: "Đúng thôi, đó bản năng sinh tồn của người nhỏ bé."
"Em không phải tiểu nhân vật, có thể sai sử tôi như vậy toàn bộ kinh đô cũng không có mấy người."
Khuôn mặt hắn mang ý cười, đầy ẩn ý nhìn cô.
"Anh đừng nhạo báng tôi, tôi nào dám sai sử anh." Tô Ngọc Như có chút ngượng ngùng, quay lưng không để ý tới hắn.Vừa dứt lời, điện thoại Cố Cửu Tư vang lên.
Hắn lấy điện thoại ra từ trong túi quần, ánh mắt hơi đổi.
Tô Ngọc Như tò mò nghiêng đầu đi xem, nhìn thấy hai chữ "Tỏa Tỏa".
Trong dạ dày co rút một chút, cô nói: "Anh nhận đi." Cố Cửu Tư nhìn cô: "Cô không tức giận?"
Tô Ngọc Như trong lòng nghĩ nếu cô tức giận, hắn sẽ không nhận sao?
"Mau tiếp đi, đừng để người ta nóng lòng chờ."
Cô làm bộ không quan tâm thúc giục. Ánh mắt Cố Cửu Tư sâu thẳm nhìn cô một cái, nhấn nghe: "Tỏa Tỏa, có chuyện?"
Trong điện thoại truyền tới giọng nói yểu điệu đáng thương của Sở Tỏa Tỏa: "Hắn Cửu Tư, hắn đi đâu thế? Cả ngày hôm qua anh đều không tới bệnh viện thăm em, hôm nay có thể tới không? Anh không đến, em ăn không ngon, ngủ cũng không yên, thật buồn."
Một trận chán ghét xông tới, Tô Ngọc Như sắp buồn nôn chết.
Cô nhón chân lên nói bên cạnh điện thoại, học giọng điệu của Sở Tỏa Tỏa: "Chồng, quần áo em cũng đã cởi rồi, anh còn
chần chừ gì chứ?"
Trong điện thoại nhất thời yên tĩnh như chết! Cố Cửu Tư hạ mắt xuống, như cười như không nhìn cô.
Tô Ngọc Như không biểu cảm nhìn hắn. Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, ai cũng không lên tiếng. Qua rất lâu sau đó.
Trong điện thoại mới truyền tới giọng nói uể oải của Sở Tỏa Tỏa: "Vậy anh làm việc đi, tạm biệt anh Cửu Tư."
Cô ta cúp điện thoại. Tô Ngọc Như vui giận không phân biệt, lãnh đạm nó: "Anh mau đi bệnh viện thăm cô ấy đi, đã bị trâm cảm tay lại bị thương, vạn nhất uống thuốc ngủ tự sát lại
là lỗi của tôi."
Cố Cửu Tư giơ tay lên xoa xoa tóc cô: "Tôi ra ngoài gọi điện thoại."
Hắn cầm điện thoại ra ngoài nhà, gọi cho Sở Mặc Trầm.
Sau khi bên kia nghe máy.Hắn nói: "Cậu cho người chú ý Tỏa Tỏa một chút.
Cô ấy vừa gọi điện thoại cho tôi, có lẽ có chút cáu kỉnh, tôi sợ cô ấy nghĩ không thông lại làm ra chuyện gì đó."
"Được"
Sở Mặc Trầm ngừng chốc lát: "Tỏa Tỏa từ nhỏ đã bị chiều đến hư, tính tình có chút hư hỏng.
Em ấy luôn cảm thấy rằng chưa chia tay với cậu, làm việc cũng không có giới hạn, khiến cậu thêm phiền rồi."
Cố Cửu Tư yên lặng mấy giây: 'Không sao, cô ấy bị trầm cảm cũng liên quan tới tôi."
"Vợ cậu sẽ không giận chứ?”
Cố Cửu Tư im lặng vài giây: 'Không, tính khí cô ấy rất tốt, người cũng rất thấu tình đạt lý."
Cũng không để tâm tới hắn nhiều như vậy.Đương nhiên nửa câu sau hắn không nói, người trưởng thành sẽ không dễ
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!