Tô Ngọc Như mím môi không nói. Tô Bội Lan ở bên cạnh nghe được, nó:i "Con đi xem một chút đi, chưa làm thủ tục ly hôn thì hai đứa vẫn là vợ chồng, đừng để mất hoà khí."
Tô Ngọc Như "dạ" một tiếng, nói qua điện thoại: "Tôi sẽ tới ngay."
"Cảm ơn Thiếu phu nhân." Trợ lý cúp điện thoại. Rót ly nước cho Cố Cửu Tư uống.
Mới vừa uống một nửa chuông cửa bỗng nhiên vang lên. Trợ lý để ly nước trên bàn uống trà nhỏ, đứng dậy đi mở cửa.
Người bên ngoài là Sở Tỏa Tỏa mặc chiếc váy trắng thuần, trong tay xách giỏ trái cây.
Trợ lý xin lỗi nói: "Sở tiểu thư, hôm nay Cố tổng uống nhiều rồi, sợ rằng không tiếp cô được."
Sở Toả Toả mỉm cười: "Không sao, tôi tới chăm sóc anh ấy luôn.
Cô ta trực tiếp bước vào, đem giỏ trái cây để trên bàn, nói với trợ lý: "Anh về đi, anh Cửu Tư giao cho tôi là được."
Trợ lý mặt đầy khó xử: "Tôi vừa gọi Thiếu phu nhân, cô ấy sắp tới..."
Sở Tỏa Tỏa khẽ mỉm cười: "Không sao, tôi biết chị Tô Ngọc Như, tính khí chị ấy rất tốt, sẽ không sao."
Trợ lý chần chờ chốc lát: “Vậy cũng được." Trợ lý cầm chìa khóa xe rời đi.
Vòng qua cửa lớn, Sở Toả Toả đi tới ngồi xuống ghế sô pha, cầm ly trà lên cho Cố Cửu Tư uống nước.
Chóp mũi ngửi được một mùi nước hoa quen thuộc, Cố Cửu Tư từ từ mở mắt.
Thấy rõ Sở Toả Toả, trong mắt anh thoáng qua một tia thất vọng, đỡ ghế sô pha ngồi dậy, hỏi: "Em tới đây làm gì?"
Sở Tỏa Tỏa chớp lông mi, kiều mị cười: "Quá nhớ anh nên không nhịn được tới thăm, anh sẽ không trách em chứ, anh Cửu Tư?"
Cố Cửu Tư khẽ nhíu mày một chút: "Uống nhiều rồi, không nói chuyện với em được, về đi."
Sở Tỏa Tỏa sửng sốt một chút, vành mắt đỏ lên, ủy khuất nói "Anh Cửu Tư, anh vẫn chưa tha thứ cho em phải không. Em nói hết rồi, tin tức chia tay ba năm đó là mẹ em phát ra. Mẹ đưa em ra nước ngoài, tìm người hai mươi bốn giờ trông em, không để cho em liên lạc với anh. Anh có biết ba năm qua em có bao nhiêu thống khổ không? Mỗi ngày đều nhớ anh phát điên, lại không thể gặp, lâu dần rồi bị trầm cảm..."
Cô ta bụm mặt khóc rống lên. "Anh đã tha thứ cho em, thật."
Trong mắt Cố Cửu Tư có chút tỉnh táo, giọng nói có chút ôn hoà.
"Đừng khóc."
Sở Tỏa Tỏa nước mắt lưng tròng nhìn hắn, điềm đạm đáng yêu, tự trách: "Vậy anh còn đuổi em đi?"
"Anh còn chưa ly hôn, đêm hôm khuya khoắt, em ở đây không thích hợp."
Hắn lấy tay dùng sức bấm chân, định dùng đau đớn để thanh tỉnh.
Sở Tỏa Tỏa thấy vậy, từ từ tới gần hắn, cánh tay mềm mại để lên bả vai hắn, hai mắt hàm chứa xuân thuỷ, thanh âm rất nũng nịu: "Em không ngại."
Cố Cửu Tư hất tay cô ta ra, tránh sang một bên: "Anh để ý."
Trong mắt Sở Tỏa Tỏa thoáng qua vẻ thất vọng, tay đưa ra dừng giữa không trung, qua một hồi lâu mới thu lại.
Hai người bỗng nhiên không nói gì. Không gian yên lặng... Sở Tỏa Tỏa không chịu nổi yên lặng, ngẩng đầu đảo mắt nhìn một vòng, cuối cùng chú ý tới bức vẽ trên tường, đó là bức tranh về hoa và cây: "Trúc đồ* này là bản gốc sao?"
*trúc đồ: tranh về cây trúc "Không phải, là Tô Ngọc Như mô phỏng lại." "Thật sao? Vẽ thật giỏi, em còn tưởng rằng là bản gốc đó."
Sở Toả Toả ẩn ý nói “Không nghĩ tới chị Tô Ngọc Như ưu †ú như vậy."
Đôi mắt Cố Cửu Tư có chút ôn nhu: "Đúng vậy, cô ấy rất ưu †ú.
"Anh Cửu Tư ưu tú hơn, ở trong mắt em anh vĩnh viễn là người đàn ông ưu tú nhất."
Hai mắt Sở Tỏa Tỏa sáng lên nhìn chằm chằm anh, trong mắt đầy sùng bái. Đôi mắt Cố Cửu Tư rũ xuống, đáy mắt
nhuộm tầng sương mỏng.
Ở trong lòng Tô Ngọc Như người đàn ông ưu tú nhất định là anh A Nghiêu của cô.
Đột nhiên, Sở Tỏa Tỏa nghe được tiếng chân ngoài cửa truyền tới, nghĩ đến trợ lý nói với cô Tô Ngọc Như sắp tới.
Con ngươi chuyển động, bắt đầu tính kế. Cô ta đứng lên đi cầm tay Cố Cửu Tư, giọng nói nhu hoà nhẹ nhàng: "Anh Cửu Tư, em đỡ anh về phòng ngủ nhé, chờ anh ngủ em sẽ đi."
"Không cần."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!