Tô Ngọc Như nhìn tấm thẻ kia, cười tự giễu một cái. Tiền là đồ tốt, nhưng có lúc đưa tiền là một cách làm nhục.
Cô từ chối nhận thẻ: "Anh nói cho anh ấy, tôi không thiếu tiên.
"Cố tổng nói cô nhất định phải nhận lấy. Cô chỉ cần nhận còn muốn làm gì với nó cũng được."
"Tôi hiểu rồi."
Sau khi người kia rời đi, cô lặng lẽ ngồi một lúc rồi đứng dậy thu dọn đồ đạc đi tới quán gần đó ăn cơm.
Vừa ra khỏi cửa đã đụng phải Sở Tỏa Tỏa mặc chiếc váy trắng đáng yêu. Tay cô ta ôm một bó hoa hồng trắng, nhẹ nhàng nói: "Chị Tô Ngọc Như, chúng ta có thể trò chuyện một chút không?"
Tô Ngọc Như kiềm chế cảm xúc, lãnh đạm nhìn cô ta mấy giây, nói: "Được."
Hai người đi tới một nhà hàng Tây.
Sau khi ngồi xuống, Sở Tỏa Tỏa để hoa lên bàn ăn. Cô ta nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa hồng, mặt đầy hạnh phúc nói: "Không nghĩ tới anh Cửu Tư lãng mạn như vậy, mới sáng sớm đã kêu người tặng hoa.
Ba năm trước, anh ấy còn nhớ em thích nhất hoa hồng trắng.
Hai mươi đóa hoa hồng này đại biểu cho tình cảm không thay đổi."
Trong lòng Tô Ngọc Như rối rắm.
Kết hôn ba năm, cho dù là ngày lễ hay tết Cố Cửu Tư cũng chỉ là đưa cô thẻ, cho tới bây giờ anh chưa từng tặng cô một bó hoa nào, dù là một bông cũng không có.
Hoá ra anh không phải là không hiểu lãng mạn, mà là không muốn lãng mạn với cô thôi.
Hai mươi đóa hoa hồng, tình này không đổi, tình yêu của bọn họ vĩnh viễn sẽ không thay đổi, ha ha thật cảm động.
Người phục vụ bưng cà phê ra.
Sở Toả Toả cầm muỗng lên từ từ khuấy cà phê, nững nịu nói: "Em và anh Cửu Tư là thanh mai trúc mã, anh ấy từ nhỏ đã cực thương em..."
Tô Ngọc Như nhấp một ngụm cà phê, bình tĩnh nói: "Mời Sở tiểu thư nói thẳng điểm chính được không? Tôi rất bận, không có thời gian nghe cô nói nhảm."
Sở Toả Toả nhún nhún vai: "Hoá ra chị Tô Ngọc Như không phải là không biết tức giận, chẳng qua là giả bộ trước mặt anh Cửu Tư thôi."
Tô Ngọc Như cười nhạt: "Tôi bây giờ vẫn là vợ Cố Cửu Tư. Ban đêm cô tới nhà tôi, ôm hôn chồng tôi, tôi không hắt ly cà phê này vào mặt cô là tôi có giáo dưỡng.
Mong Sở tiểu thư đừng không biết xấu hổ."
“Ôi~" Sở Toả Toả le lưỡi làm bộ biểu tình kinh ngạc: "Bộ dáng này của chị Tô Ngọc Như thật giống một con cọp cái -
Tay Tô Ngọc Như cầm ly cà phê khẽ run, thật quá muốn hắt cà phê vào mặt cô ta.
Sở Toả Toả đợi một lúc cũng không đợi được Tô Ngọc Như cầm cà phê hắt mình, có chút thất vọng.
Lập bẫy để cô chui, cô không chui, chỉ có thể dùng một chút chiêu.
Cô ta vững vàng nhìn chằm chằm mặt Tô Ngọc Như nói: "Chị Tô Ngọc Như là một người thông minh, thấy khuôn mặt em hẳn là chị biết chị chỉ là thế thân thôi đúng chứ.
Bây giờ chính chủ tới, có phải thế thân nên rời đi rồi không?”
"Chính chủ?"
Tô Ngọc Như buồn cười: 'Sở tiểu thư chưa từng đi học, hay là trốn học? Tôi và Cố Cửu Tư là vợ chồng hợp pháp, được pháp luật bảo vệ, tôi mới là chính chủ."
Sở Toả Toả 'chậc chậc' hai tiếng, ra vẻ nói: "Cũng sắp ly hôn, mạnh miệng làm gì?”
Tô Ngọc Như thẳng lưng: "Chúng tôi một ngày chưa ký giấy ly hôn, cô vẫn là người thứ ba thôi."
Sở Tỏa Tỏa hừ một tiếng, sử dụng đòn sát thủ: "Ba năm trước, cô vì mười triệu* gả cho anh Cửu Tư, tôi cho cô gấp đôi."
Cô ta móc ra một tờ chỉ phiếu, đập lên mặt bàn: "Đây là hai chục triệu, mời cô cầm tiền lập tức rời khỏi anh ấy!"
Tô Ngọc Như nhẹ nhàng quét mắt nhìn tấm chi phiếu kia, nói: "Năm đó tôi gả cho Cố Cửu Tư không hoàn toàn là vì tiền."
Sở Toả Toả ha ha cười to: "Giả tạo, cô đúng thật là giả tạo.
Tô Ngọc Như cong môi, đôi mắt trong trẻo nhìn cô ta, trong đầu nghĩ thật muốn tát cô ta một cái.
Sở Toả Toả khinh bỉ nói: "Ba năm trước, bà ngoại cô cần thay thận, vì trị bệnh cho bà mà nhà cô phải bán tất cả, nghèo kiết xác.
Giờ đi theo anh Cửu Tư mấy năm, ngay cả mình xuất thân cũng quên rồi? Chỉ là một nha đầu quê mùa từ trong núi bò ra, dù cố trèo cao thế nào cũng không thay đổi được xuất thân nghèo hèn đâu!"
Cô ta đẩy chỉ phiếu về phía trước, cao ngạo hất cằm lên, giọng kiểu bố thí: "Cầm đi, chớ giả thanh caol"
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!