Mặc Bảo đột nhiên nhớ tới cái này.
Quả thật, lần trước lúc Kiều Thời Khiêm tới đã từng nói với Ôn Hủ Hủ, nếu sau này cô muốn tìm việc có thể đến công ty anh ta làm việc.
Hoäc Dận nghe thấy, lập tức như đinh đóng cột mà cự ệt: "Không được! Mẹ không thể đến chỗ chú khác làm
Thằng nhóc này, không ngờ có thể nói câu dài như vậy.
Mặc Bảo sửng sốt một chút: "Vậy làm sao bây giờ? Mẹ không chịu ngồi yên, nếu không có việc gì làm mẹ nhất định sẽ đi tìm việc làm.”
“Vậy thì đến công ty của ba làm việc!”
“Hả? Công ty của ba?”
“Ừ, tôi sẽ sắp xếp!”
Sau đó Hoäc Dận lạnh lùng cúp máy.
Không sai, phải đi làm. Mẹ cũng chỉ có thể đến công ty của ba, bọn họ muốn tác hợp lại cho ba và mẹ, làm sao có thể để cho mẹ đi đến chỗ người khác làm việc chứ?
Hoäc Dận quyết định chờ Hoäc Tư Tước trở về, sẽ nói chuyện này với hẳn.
Nhưng cậu không biết là ngay chiều hôm nay, vì nhà trẻ xảy ra sự việc làm Cô Hạ mất điểm, cô ta đã đến tận công ty tìm Hoäc Tư Tước.
“Cô Cố, cuối cùng cô cũng tới? Lâu rồi không thấy cô, cô đi đâu vậy?”
“Đúng vậy, cô Cố đã lâu không gặp, tôi rất nhớ cô.”
Sau khi Cố Hạ vừa tới, thái độ của mọi người hoàn toàn khác với lúc Ôn Hủ Hủ đi vào. Ôn Hủ Hủ không chỉ không ai hỏi thăm, nhân viên văn phòng duy nhất bắt chuyện với cô, còn tưởng rằng cô là bảo mẫu của Hoäc Dận.
Nhưng sau khi người phụ nữ này tới, lập tức nhận được lời khen ngợi như sao hạng A. Những người của tập đoàn Hoäc thị, bất luận là nhân viên lễ tân hay là thành viên công ty đều đi lại.
Vây lấy cô ta.
Cũng đúng, năm năm qua, cô ta đi theo Hoäc Tư Tước thì mọi người trong công ty đều đã ngầm thừa nhận cô ta là tổng tài phu nhân.
Cố Hạ thỏa mãn với hư vinh đạt được. Thế nhưng, cô ta vì không muốn cho mình vui mừng quá mức. Sau khi xảy ra chuyện hôm nay cô càng phải tỏ ra chán nản.
Sau khi Cô Hạ đi lên, những người có mặt ở phòng tổng giám đốc nhìn thấy cô cũng hết sức cung kính cúi chào.
Cô gật đầu, hỏi: "Hoắc tổng của các cô.. đang ở văn phòng sao?”
“Cô Cố tìm Hoắc tổng có việc gì sao? Tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc.”
Lúc này Lâm Tử Dương không ở văn phòng tổng giám đốc, người phụ trách sau khi nghe Cố Hạ muốn gặp Hoäc Tư Tước, cô ta lập tức cầm điện thoại lên gọi vào số điện thoại bàn của Hoắc Tư Tước.
Đây đúng là phương thức gặp Hoắc Tư Tước, chỉ cần có người tới tìm hắn, nhất định phải hẹn trước, sau đó được hẳn cho phép mới có thể đi vào.
Kể cả Cố Hạ cũng vậy.
Tất nhiên, Cố Hạ không biết mấy hôm trước, lúc Ôn Hủ Hủ tới đây không cần phải đặt lịch mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lòng Cố Hạ lần này khá nhẹ nhảm khi cô ta chỉ đợi khoảng vài phút Hoäc Tư Tước đã đồng ý gặp cô ta, cô ta vô cùng kích động xách túi đi vào.
“Tư Tước, em... em tới xin lỗi anh. Hôm nay, em nhận được điện thoại từ nhà trẻ, em thật sự không biết thì ra là con trai của phu nhân thư ký trưởng đánh Dận Dận trước. Khi tới nhà trẻ em thấy vết thương của đứa nhỏ kia, sợ nó lại liên lụy đến thanh danh của công ty nên vội vàng nghĩ cách dàn xếp ổn thỏa trước, Tư Tước, em thật sự... không cố ý."
Cố Hạ lã chã khóc đem ý định đến đây nói ra, vẻ mặt áy náy cùng tự trách làm cho người ta thấy thật sự không đành lòng trách cứ.
Đúng vậy, nếu như không phải biết sự thật có lẽ với bộ dáng trung thực kèm chút yếu đuối của cô ta sẽ khiến người †a phải mềm lòng.
Đáng tiếc, hiện tại đã không còn như trước kia.
Hoäc Tư Tước lạnh lùng thu hồi ánh mắt: "Đây chẳng lẽ là lý do cô luôn trốn tránh? Hoäc Dận là người như thế nào, cô chăm sóc nó suốt năm năm, cô sẽ không biết?”
Giọng Hoäc Tư Tước cực kỳ lạnh lùng, giống như đầm nước sâu.
Chất lỏng trong hốc mắt Cố Hạ trong nháy mắt không rơi xuống được nữa khuôn mặt cũng trắng đến đáng sợ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!