Ôn Hủ Hủ muốn ngăn cậu con trai lớn của mình lại. Nhưng hai mẹ con mới vừa đi đến đầu cầu thang, thì trên lầu đã bắt gặp một bóng người cao lớn đi xuống.
“Hoäc Dận? Con ở đây làm gì? Không phải con nói muốn đi nhà trẻ sao?”
Người đàn ông từ trên cầu thang đi xuống, dáng người cao ngất đứng lặng, âu phục màu đen, bên trong là áo sơ mi được may thủ công màu sậm, hai chân thon dài quá mức,... Ánh sáng buổi sáng xuyên qua cửa sổ vừa vặn chiếu xuống như vầng hào quang chiếu thẳng vào người đàn ông anh tuấn, hoàn mỹ này.
Ôn Hủ Hủ vô tình siết chặt lòng bàn tay. “Ba, ba còn chưa đáp ứng điều kiện của con?” “Điều kiện?”
Quả nhiên, ngay khi Hoắc Tư Tước nghe được những lời này của con trai, cũng sửng sốt không kém. Hẳn thong thả bước xuống, nhìn thấy đứa nhỏ này sáng sớm còn đến nói điều kiện với mình, hắn có chút tò mò.
“Điều kiện gì?”
“Để dì đến chỗ ba làm, con sẽ đi nhà trẻ
Hoäc Dận vai đeo cặp sách nhỏ, lại dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc chỉ về hướng mẹ đang đứng bên cạnh.
Hoäc Tư Tước có chút giật mình. Lập tức, ánh mắt quét về phía Ôn Hủ Hủ.
Mây đen dày đặc, sấm sét vang dội - -
Trong tích tắc, Ôn Hủ Hủ liền nhìn thấy người đàn ông này trên mặt thần sắc tương đối khó coi. Từng phút nhìn cô đầy hoài nghi, giống như cô ở sau giật dây vậy.
Ôn Hủ Hủ sợ tới mức xua tay: "Anh đừng hiểu lầm, chuyện này không liên quan đến tôi, tôi cũng vừa mới biết. Dận Dận nói nếu tôi muốn đưa thằng bé đi nhà trẻ, thì tôi nhất định phải đến chỗ anh làm việc, tôi cũng không biết vì sao?”
Cô nhún vai, tỏ vẻ mình hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Hoäc Tư Tước nghe vậy, sắc mặt mới dịu đi một chút.
“Hoäc Dận, tại sao con lại muốn để dì ấy đến công ty của ba làm việc? Ba mở công ty, không phải bệnh viện, không phù hợp với công việc của dì ấy.”
“Dì ấy đi chăm sóc bai” Không ngờ Hoäc Dận tự tin ném xuống một câu.
Thoáng chốc, hai người sau khi nghe được đều mất tự nhiên. Hoắc Tư Tước càng tức giận: "Con nói năng hồ đồ gì vậy? Ba lớn như vậy cần người chăm sóc sao? Nghe lời, mau đi nhà trẻ."
“Không đi! Hai người không nghe con, con cũng sẽ không nghe hai người!”
Sau đó Hoäc Dận tháo cặp sách nhỏ trên người dùng sức. ném xuống đất, hai mắt đỏ lên, xoay người chạy thật nhanh.
Này! Thằng nhóc này!
Ôn Hủ Hủ thấy vậy lo lắng dậm chân: "Anh làm gì vậy? Nếu như vậy sao con có thể để Hoäc Dận đi nhà trẻ, anh cứ vờ đáp ứng con thì có sao? Tôi không cần anh trả tiền lương, vậy được rồi.”
Cô tức giận đến mức đồng ý mà không kèm điều kiện nào, thậm chí còn phàn nàn răng Hoäc Tư Tước vô lý không biết thương con trai mình.
Hoäc Tư Tước: '......"
Chẳng lẽ là do hắn không đồng ý sao? Rõ ràng là người phụ nữ chết tiệt này không muốn đi làm đó chứ.
Sau một hồi khuyên can hơn nữa còn cam đoan, Hoắc Dận trốn trong phòng mới lại đeo cặp sách nhỏ đi ra.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước âm trầm, nhưng ít nhất hắn cũng không nói gì nữa.
“Thưa ông chủ, cô Ôn, tôi đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ.” “Đi đi”
Ôn Hủ Hủ xua tay. Kỳ thật trong đầu cô đang nghĩ sau khi Hoắc Dận đi nhà trẻ cô sẽ trốn đi đâu đó. Nhưng còn đi đâu cô cũng không biết.
Nhưng khi Ôn Hủ Hủ chỉ mới vừa nghĩ tới đây đã bị Hoắc Dận bắt thóp. Cậu lạnh lùng lắc lắc chiếc ipad trên tay: "Camera giám sát của công ty, toàn bộ đều ở đây!"
Gục ngãtI!
Ôn Hủ Hủ sợ hãi, cũng không dám nảy ra ý tưởng quỷ quái gì nữa.
Vì thế mười mấy phút sau, chờ đứa nhỏ này đi rồi. Ôn Hủ Hủ không được tự nhiên, mang theo túi xách của mình đi tới trước chiếc Maybach biển số 8 kia.
Cô chưa từng ngồi qua xe này, năm năm trước không có, năm năm sau cô càng tự nói với mình, ngay cả nhìn cũng phải ít nhìn.
Nhưng bây giờ, cô lại bị con trai ép buộc không thể không ngồi lên.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người mình căng thẳng, đặc biệt là sau khi cô nhìn thấy người đàn ông trong xe, loại cảm giác này càng thêm tồi tệ. Ngay cả hô hấp của cô cũng hỗn loạn, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.
Sao cô xui xẻo thế này?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!