Sau hai giây, Mặc Bảo phía sau mới chậm rãi thu chân lại, bắt chước dáng vẻ của Hoắc Dận.
Thì ra Hoäc Dận ngồi như một ông già là do người ba xấu xa này dạy ra.
Mặc Bảo thở dài một tiếng.
May mản thay, sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi, thì hắn không lãi nhãi gì thêm nữa mãi cho đến khi hai ba con về tới vịnh Thiển Thủy.
"Thiếu gia về rồi, đói bụng chưa? Dì Vương làm xong món bánh ngọt yêu thích của con rồi, có muốn lấy một ít cho con không?"
“Vâng, cảm ơn dì Vương.”
Mặc Bảo mỉm cười đồng ý. Khuôn mặt nhỏ nhẳn sáng sủa như mặt trời khiến Dì Vương sửng sốt.
Tiểu thiếu gia đang cười với một người giúp việc sao?
Trời ạ, tiểu thiếu gia hôm nay tự nhiên lại nở nụ cười! Thì ra tiểu thiếu gia cũng biết cười, nụ cười này cũng quá đẹp đi!
Dì Vương kinh ngạc, lập tức chạy vào bếp lấy chút đồ ăn vặt ra. Mặc Bảo thấy dì ta đi rồi, cũng đeo cặp sách nhỏ chuẩn bị trở về phòng mình ở lầu hai.
Cậu phải đi gọi điện thoại cho Hoắc Dận. Vừa rồi lúc ở trong xe Hoäc Dận gọi tới nhưng cậu không nghe được vì sợ ba sẽ phát hiện, nên cậu ngắt máy ngay.
“Hoäc Dận, con đi đâu vậy? Không thay quần áo sao?”
“Hả?”
Mặc Bảo đang chuẩn bị lên lầu chỉ có thể lại ngừng lại, một đôi mắt xinh đẹp như trăng lưỡi liềm ngơ ngác nhìn ba.
Thay đồ? Thay quần áo gì vậy?
Mặc Bảo hoàn toàn không hiểu lời ba nói.
Bởi vì cậu là Mặc Bảo nên không biết tính cách sạch sẽ của người ba này, từ nhỏ Hoäc Dận đã bị yêu cầu rất nghiêm khắc về vấn đề vệ sinh cá nhân.
“Còn ở đó làm gì? Trước kia không phải mỗi khi con về phòng mình đều đến phòng khử trùng thay quần áo? Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả cái này cũng quên”
Hoäc Tư Tước cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay đứa con trai này làm sao vậy? Sao lại có nhiều chỗ khác thường như thế?
Mặc Bảo sợ hãi!
Phòng khử trùng?!!
Người ba bảo thủ này còn ở trong nhà xây một phòng khử trùng nữa sao?
Mặc Bảo thật sự bất lực, cậu chỉ có thể nhấc chân từ trên cầu thang đi xuống: "Xin lỗi ba, con quên mất, con lập tức đi ngay.”
Sau đó cậu bé đeo cặp sách nhỏ lúc đi đến phòng khử trùng.
Hoäc Tư Tước: '......"
Vừa vặn lúc này, dì Vương cũng bưng dĩa bánh ngọt đi ra, chứng kiến một màn như vậy, chị ta lên tiếng hỏi: "Ông chủ, có chuyện gì sao?"
Hoäc Tư Tước nhíu mày, muốn nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ kia đã đi qua, cũng không lên tiếng mà đi lên lầu.
Phải mất mười mấy phút Mặc Bảo mới về tới phòng của mình, sau đó cậu cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Hoäc Dận.
“Alo, Hoäc Dận?”
“Anh, anh, không xong rồi, mẹ muốn đưa chúng ta về Glear. Anh Hoäc Dận giận rồi, anh ấy không để ý tới ai hết.”
Bất ngờ, người nghe điện thoại lại là Nhược Nhược. Sau khi cô bé nghe được giọng nói của anh trai trong điện thoại, vội vàng nói cho Mặc Bảo biết tình hình hiện tại.
Mẹ đưa bọn chúng đi à? Tại sao? Mặc Bảo lo lắng, cậu vội vàng hỏi: "Vì sao?”
"Bởi vì mẹ nhầm anh Dận Dận là anh. Sau khi anh dận Dận đi khám ở bệnh viện, bị một ông giáo sư già nói anh Dận Dận bị nhiều bệnh. Mẹ rất đau lòng, tưởng là anh nên mẹ muốn dẫn chúng ta về Clear, để chữa bệnh cho anh!"
Đừng nhìn cô bé bình thường ngốc nghếch, nhưng khi miêu tả tình hình rất trật tự và rõ ràng.
Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ lập tức có sự thay đổi!
“Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Không được, nói như vậy anh phải nhanh chóng trở về.”
“Đúng vậy đúng vậy, em cũng cảm thấy anh mau về đi. Em không biết phải làm sao, anh Dận dận đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu rồi, mẹ gọi anh ấy cũng không ra.”
Nhược Nhược ở trong điện thoại vừa nhìn cửa phòng còn đóng, vừa đồng ý với quyết định của anh trai.
Lúc này, ngoại trừ để Mặc Bảo trở về thì không còn cách nào khác.
Mặc Bảo dặn dò em gái, để cô bé trấn an Hoắc Dận trước, sau đó cậu sẽ tìm cơ hội lập tức đi về, và giải thích chuyện này với mẹ.
Xem ra, sự tình không giấu được nữa.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Mặc Bảo có chút phiền não.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!