“Mẹ.....”
“Ừ, Mặc Mặc, con trai nhỏ bé của mẹ!”
Ôn Hủ Hủ lập tức ôm chặt đứa con trai nhỏ tưởng chừng đã mất này vào trong lòng. Kích động đến mức cổ họng nghẹn ngào mấy lần.
Hoäc Dận đứng từ xa nhìn.
Thật ra cậu cũng muốn mẹ ôm, nhưng lần này cậu phạm lỗi lớn. Cậu hại em trai thiếu chút nữa đã mất mạng, còn làm hại mẹ bị thương nặng như vậy.
Cho nên, lúc này cậu không dám tiến lên. Cậu sợ mẹ sẽ không thích và không tha thứ cho cậu.
Thế nhưng một lát sau, Ôn Hủ Hủ ôm con trai nhỏ hai mắt đẫm lệ kia, đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng con trai lớn: "Dận Dận, con đứng ở đó làm gì? Mau, mau tới đây để mẹ ôm một cái.”
Cô hiện tại đã biết, đứa con trai này đã sớm biết cô là mẹ của cậu.
Hoắc Dận lúc này mới vui vẻ đi vào, sau đó cùng nhau nhào vào lòng mẹ.
Mấy phút sau, Hoắc Tư Tước cũng đi lên, xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Ôn Hủ Hủ: "...."
Một thân hình cao lớn mặc âu phục, dưới ánh sáng đã dần dần tối lại, hai tay hẳn nhàn nhã đút vào trong túi quần tây, áo khoác âu phục mở rộng, lộ ra áo sơ mi màu xanh lá cây được may thủ công bên trong. Thoạt nhìn vô cùng tao nhã thanh lịch, gương mặt anh tuấn càng thêm tôn lên vẻ cao quý của hắn. Sau khi hắn xuất hiện Ôn Hủ Hủ lập tức cảm giác được trái tìm mình bị rơi một nhịp.
“Anh..... cũng tới đây.”
Cô có chút lo lắng chào hỏi hẳn
Về chuyện bắt cóc lần này, cô kỳ thật là có chút đuối lý. Nếu như không phải do cô không nói cho hắn biết mọi
chuyện về Hoắc Dận có lẽ sẽ không phát sinh ra chuyện này.
Hơn nữa quan trọng nhất là, cô đã dân theo con trai dưới mắt của hẳn lòng vòng lâu như vậy.
Ôn Hủ Hủ cẩn thận nhìn hắn Người đàn ông này không để ý tới cô. Sau khi bước
chân đi vào, mặt không chút thay đổi, hẳn tiện tay cầm lấy bệnh án đặt trên bàn.
“Mẹ, Con cũng nhớ mẹ. Mẹ nhìn xem khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của con đều gầy rồi, mẹ sờ đi.”
Bầu không khí đang ngượng ngùng thì giọng Nhược. Nhược bỗng nhiên trêu lên. Sau khi bò lên giường bệnh của mẹ, lập tức chui vào trong lòng của cô, đem cái đầu nhỏ tiến tới trước mặt Ôn Hủ Hủ, muốn cho cô sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, lúc này mới thu hồi tâm tư sờ vào mặt cô con gái của mình.
*Ừ, đúng là gầy rồi. Con gái thật đáng thương."
“Không sao ạ, chỉ cần sau này khi mẹ khỏe lại, con muốn mẹ làm đùi gà lớn cho con được không? Gái loại thơm ngào ngạt đó.”
Cô bé lại càng thêm làm nũững, giọng nói mềm mại khiến cho người nghe đều muốn tan chảy.
Ôn Hủ Hủ nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái. Đang định đồng ý thì lúc này lại cảm giác được đối diện có hai ánh mắt tối đen như mực nhìn chăm chăm cô, cô ngẩng đầu lên nhìn qua
Hoắc Tư Tước: "......”
Hăn có chút xấu hổ giống như vừa bị bắt quả tang làm chuyện phi pháp vậy.
Hắn phải thừa nhận răng mặc dù không thích gương mặt nhỏ của cô bé này, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô bé thể hiện ánh mắt dịu dàng và dễ thương như vậy với người khác, hắn lại cảm thấy rất tức giận
Hăn đáng sợ đến thế sao? Dù sao hän cũng ở cùng cô bé hai ngày rồi!!
“Nhân tiện đây tôi cũng cảm ơn anh đã giúp tôi chăm sóc con tôi hai hôm nay.”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hẳn, lấy hết dũng khí chủ động mở lời trước.
Cô cảm kích hẳn tại thời khäc mấu chốt đã ra tay cứu mẹ con cô. Nhưng cô không biết hắn sẽ có thái độ như thế nào khi biết tất cả sự thật.
Cô cũng chỉ có thể cẩn thận ứng phó với hắn.
Quả nhiên, vừa dứt lời khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông cười lạnh một tiếng: "Tôi nuôi con của tôi, thì cần cô cám ơn cái gì?"
Ôn Hủ Hủ nghẹn họng!
“Nhưng nếu cô đã tỉnh, vậy kêu người nhanh chóng đến đưa bé gái này đi đi.”
“Hả?” Ôn Hủ Hủ lập tức ngẩng đầu lên: "Đưa đi? Đưa đi đâu?”
“Làm sao tôi biết đưa đi đâu? Chính cô tự đi tìm người đàn ông khác để sinh nó ra, còn tới hỏi tôi?”
Hoäc Tư Tước lại lộ ra vẻ cực kỳ căm hận, giọng điệu chán ghét, tựa như hản chỉ cần nói thêm nữa sẽ lấy mạng hẳn vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!