Thời gian dường như đứng yên.
Giờ khắc này, cả hai người đều không nhúc nhích. Sau một lúc tê dại, ánh mắt người đàn ông nhìn người phụ nữ càng sâu.
Còn người phụ nữ? Cô lập tức ngẩng đầu lên, khuôn mặt thanh tú trắng đỏ bừng giống như một con nai con bị kinh hãi đến tột độ.
Bọn họ vừa làm gì vậy? Như thế nào...... mà thoáng cái liền biến thành như vậy?
Đại não của Ôn Hủ Hủ hoàn toàn sụp đổ. Cô ngã trên người người đàn ông này, bàn tay to rộng của hăn vẫn vòng qua eo cô.
Rất nóng, có lẽ do cô ăn mặc có hơi mỏng nên cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hẳn qua lớp quần áo.
Cô chưa từng tiếp xúc với hắn ở khoảng cách gần như vậy.
Ngay cả khi cô đã sinh cho hắn ba đứa con.
Hô hấp của Hoäc Tư Tước càng ngày càng nặng nề. Hắn cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm chậm rãi lướt qua khuôn mặt nhỏ nhăn tinh xảo của cô.
Thật ra cô có dung mạo không tệ, khuôn mặt nhỏ nhẳn thanh tú, một đôi mắt hoa mai trong veo giống như bảo. thạch tinh khiết, cùng với đôi môi như quả đào chín mọng. tản ra mùi thơm quyến rũ.
Hoäc Tư Tước không kiềm chế được, ánh mắt lại tối sầm lại...
Ôn Hủ Hủ: "...."
Nhìn người đàn ông này càng lúc càng gần mình, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Ba ba có sao không?”
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến một giọng trẻ con lanh lảnh, còn có tiếng bước chân nhỏ chạy lên.
Là con trai?!
Ôn Hủ Hủ lập tức hoàn hồn, giấy dụa đẩy người đàn ông trước mặt ra.Cô bây giờ giống như kẻ trộm, hốt hoảng xông. tới cửa lao ra ngoài.
Hoắc Tư Tước: '......"
Mặc Bảo vừa chạy lên: "......"
Xong rồi, hình như quấy rầy chuyện tốt của ba mẹ, làm sao bây giờ?
Đứa nhỏ có thị lực tốt, vừa nhìn thấy bộ dáng của mẹ và ba biết ngay chuyện gì đang xảy ra. Lập tức cậu bé không chạy lên mà đứng dậm chân một chỗ.
“Ba, cái kia...... Con thật ra cũng không có chuyện gì, hai người tiếp tục, tiếp tục đi......"
Mặc Bảo quyết định làm như không thấy gì, phất phất bàn tay nhỏ bé xoay người lại đi xuống.
Ôn Hủ Hủ ở trên lầu nhìn thấy, nhất thời vừa thẹn vừa tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã đỏ bừng kia không biết để đâu cho hết xấu hổ.
“Mặc Mặc, con đang nói bậy bạ cái gì? Chúng ta...... Chúng ta không có gì hết. Con chờ mẹ một chút, đừng đi.”
Cô lao thẳng xuống, đuổi theo con trai.
Về phần người đàn ông trên lầu kia, cô tuyệt đối là không dám liếc mắt nhìn hẳn nữa.
Vất vả chạy xuống, con trai nhỏ đã sớm chui vào phòng Hoäc Dận, hóa ra hai đứa nhỏ đã dậy từ lâu. Vừa rồi đi lên lên là để hỏi hôm nay ai đưa bọn chúng đi nhà trẻ.
Ah, nhà trẻ!
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hai đứa nhỏ đeo cặp sách nhỏ mới nhớ tới con gái, cô lập tức chạy về phòng mình.
“Nhược Nhược, Nhược Nhược...”
"Mẹ, Nhược Nhược ở đây. Có phải mẹ đã thuyết phục được ba rồi không?”
Nhược Nhược ở trong phòng đợi rất lâu cuối cùng cũng nghe thấy giọng mẹ. Cô bé lập tức ngừng chơi búp bê vải từ trên giường nhảy xuống mở cửa cho mẹ.
Ôn Hủ Hủ: ".....”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập mong đợi của Nhược Nhược, Ôn Hủ Hủ cũng không biết nên nói như thế nào.
Vừa rồi Cô còn hoảng hốt, không có dũng khí đi xác nhận với người đàn ông kia có thể cho cô bé đi nhà trẻ hay không? Giờ thì sao? Đi hay không đi?
“Mẹ?”
“Đúng! Ba đã đồng ý rồi, đi, bây giờ mẹ dẫn con đi thay quần áo!”
Ôn Hủ Hủ quyết định cái gì cũng mặc kệ, ôm con gái lên đi đến phòng ngủ của cô bé sau đó cấp tốc thay quần áo. chải tóc cho con rồi bế ra ngoài.
"Mặc Mặc, Dận Dận, hôm nay hai con dẫn em gái đi học cùng, được không?"
“Vâng ạ, cuối cùng cũng có thể đi học cùng em gái rồi”
Hai đứa nhỏ đang chờ dưới lầu vừa nghe mẹ nói như: vậy thì nhảy cẵng lên sung sướng.
Đương nhiên hai đứa nhỏ đều muốn em gái đi cùng. Đặc biệt là Mặc Bảo, hai anh em từ nhỏ đã cùng nhau đi học nay đột nhiên không có em gái đi cùng. Cho dù là hai ngày nay mẹ không nói gì nhưng cậu vốn cũng đã có tính toán của riêng mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!