Ôn Hủ Hủ vẫn còn bị thương nên cô không dám ngồi bất cứ trò chơi nào.
Vì thế, cô đã đi mua ít thức ăn cho bọn nhỏ.
“Làm phiền anh, cho ba ly trà sữa nóng, ba phần cánh gà nướng và ba phần trứng cá.”
“Được”
Cô vui vẻ chuẩn bị đầy đủ đồ ăn và thức uống, tất đều là ba phần.
Ôn Hủ Hủ nhận lấy vội vàng đem những thứ này đến giao cho bọn nhỏ.
Ôn Hủ Hủ tìm nữa ngày mới thấy được đứa con trai út đang ở trên thuyền hải tặc.
Còn có con trai lớn và em gái ngồi vòng xoay ngựa gỗ. Loại cảm giác này, thật sự rất hạnh phúc.
Ôn Hủ Hủ gọi: "Mặc Mặc, xuống đây, mẹ mua đồ ăn về rồi “Vâng con biết rồi.”
Mặc Bảo cũng đã chơi gần xong, nghe được tiếng mẹ gọi, cậu lập tức từ trên thuyền hải tặc xuống.
Sau đó là Hoắc Dận từ bên kia vòng xoay ngựa gỗ, cũng đưa theo em gái cùng lại chỗ mẹ.
“Mẹ, hôm nay Nhược Nhược vui quá, anh Dận Dận vẫn luôn bảo vệ con.”
Nhược Nhược đi xuống, vừa nhìn thấy mẹ cô bé vui vẻ chạy tới.
Ôn Hủ Hủ ôm bánh bao nhỏ vào lòng: "Đúng không, anh Dận Dận rất giỏi, chúng ta nên khen ngợi anh Dận Dận. Dận Dận, lại đây, mẹ cũng ôm con một cái.”
Ôn Hủ Hủ lại cười híp mắt kéo con trai lớn tới.
Hoäc Dận được mẹ khen, khuôn mặt nhỏ còn đỏ bừng, lập tức ngượng ngùng cúi mặt xuống.
Đứa nhỏ này rất khác Mặc Bảo, Mặc Bảo được Ôn Hủ Hủ nuôi lớn, tính tình thiên về hoạt bát cởi mở, tuy rằng cũng sẽ chiều chuộng em gái nhưng so với Hoắc Dận thì thiếu một chút điềm tĩnh.
€ó lẽ đây là do môi trường phát triển ảnh hưởng đến tính cách.
Ôn Hủ Hủ nhìn sắc trời đã có chút tối, trong lòng âm thầm nghĩ đến giờ về rồi.
“Mặc Mặc, Dận Dận, ăn xong chúng ta về được không? Đã muộn lảm rồi”
“Vâng, mẹ” “Ừ,mẹ” Hai đứa nhỏ đồng thanh. Nhược Nhược còn đang uống trà sữa ngọt, nghe được mẹ nói phải về, đôi mắt to long lanh ngấn nước ngước lên nhìn mẹ.
“Mẹ, vậy chúng ta về đâu? Là về chỗ ba sao?”
Tất cả mọi người, ai cũng chưa nói cho cô bé ngây thơ này biết cô bé đã bị ba đuổi ra khỏi nhà.
"Không, mẹ nghĩ chúng ta tốt nhất sẽ về nhà của mình. Chúng ta sẽ ở cùng nhau, có cả các anh trai của con nữa, được không?"
“Được ạ”
'Tâm trạng cô bé vẫn có chút hụt hãng, trong trái tim nhỏ của cô bé vẫn thích ở căn phòng lớn kia.
Bốn mẹ con Ôn Hủ Hủ nhanh chóng lên đường trở về nhà.
Lúc này, màn đêm đã buông xuống.
Đương nhiên bề đến nhà Ôn Hủ Hủ phải chuẩn bị bữa tối, bọn nhỏ ở khu vui chơi tuy rằng có ăn một ít, nhưng cũng chỉ là để lót dạ, buổi tối vẫn phải chuẩn bị bữa chính.
Sau khi Ôn Hủ Hủ đưa bọn nhỏ về khu nhà cũ, bốn mẹ con liền đi siêu thị mua ít rau củ, sau đó mới cùng nhau về phòng trọ.
“Các con, bữa tối nay các con muốn ăn gì?
“Con muốn ăn mì sốt tương của mẹ!”
“ Con cũng vậy. Anh Dận Dận, em nói cho anh biết mì sốt tương mẹ làm rất ngon, ngay cả chú Kiều ăn cũng khen nữa”
Nhược Nhược là một chiếc áo khoác bông nhỏ chu đáo, nghe anh trai nhỏ muốn ăn mì sốt tương nhịn không được giới thiệu cho anh trai Dận Dận của mình.
Nhưng mà khi cô bé nhắc tới chú Kiều......
Ôn Hủ Hủ vội vàng ngắt lời cô bé: "Được rồi, vậy chúng ta ăn mì sốt tương. Mặc Mặc, con đưa anh trai đi rửa mặt trước. Nhược Nhược, con mở bếp điện giúp mẹ, mẹ đi làm mì sốt tương cho các con.”
“Vâng, mẹ.”
“Mẹ, con biết rồi.”
Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đồng ý.
Ôn Hủ Hủ lúc này mới xách rau củ vừa mua vào đi vào phòng bếp, sau đó bắt đầu bận rộn làm bữa tối.
Một giờ sau, mì sốt tương đã được làm xong, những đứa nhỏ ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn đã sớm chạy tới phòng bếp, thỉnh thoảng thò đầu vào xem.
Ngay cả Hoäc Dận là đứa nhỏ rất rụt rè, cũng lén lút đi theo em trai và em gái nhìn trộm mẹ hai lần.
Sau hai vòng, mẹ cuối cùng cũng bưng ra.
“Đến đây, đây là của cục cưng Nhược Nhược nhà chúng ta"
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!