Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

Ôn Hủ Hủ:"...."

ĂẶc, hắn có thể đừng có kiểu động một tí là nói giết cô không? Hắn có biết như vậy sẽ dạy hư con trai hay không?

Ôn Hủ Hủ thở dài một hơi: "Được rồi, hôm nay dừng ở đây, anh có thể tới đón con.”

“Cô nói cái gì?”

Hoäc Tư Tước đã xoay quanh trên bầu trời Clear, cảm xúc đang nổi giận lập tức dừng lại.

Đón con? Dễ dàng như vậy sao?

Hắn đưa mắt nhìn xuống thành phố ở phía dưới và bắt đầu cho hạ cánh trực thăng.

Sau hồi lâu Ôn Hủ Hủ Không nghe hắn trả lời, cho rằng hắn nghe không hiểu, bắt đầu có chút nóng nảy.

“Anh có tới hay không? Nếu không, vậy đêm nay để cho

bọn nhỏ ngủ ở chỗ tôi đi, nhưng ngày mai anh đừng có lại chê cái phòng trọ này là chỗ rách nát, dạy hư con của anh."

Vẫn không có lời đáp lại.

Phòng trọ?

Giờ này còn để cho hẳn đón con?

Cho nên, người phụ nữ chết tiệt này không hề rời khỏi thành phố A mà dẫn theo hai đứa con của mình đến nơi cô sống sao?

Hoắc Tư Tước hít một hơi lấy lại bình tĩnh, thiếu chút nữa thì hắn bị nhồi máu ngất ra đấy rồi!

“Tổng giám đốc, chúng ta sẽ hạ cánh ở đây. Phía dưới chính là bệnh viện Clear, chúng ta có thể trực tiếp dừng ở trên nóc nhà.”

Thời khắc mấu chốt, vệ sĩ ngồi bên cạnh hẳn còn nói một câu.

'Thoáng chốc, Ôn Hủ Hủ ở đầu dây bên kia nghe được, đôi mắt trợn tròn: "Trời ạ, Hoắc Tư Tước, anh... anh lại đi Clear?"

“Ôn Hủ Hủ, tôi nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không tha cho cô, cô chờ đó cho tôi!"

Sau đó người đàn ông này liền hung hăng cúp điện thoại. Đây thật sự là vô cùng nhục nhã!

Hản sống gần ba mươi năm, chưa từng bị người ta đùa giỡn như vậy!

Ôn Hủ Hủ thấp thỏm. Cô cảm thấy người đàn ông chó nhất định sẽ không tha cho mình. Cô vốn chỉ muốn chơi hắn một vố để cho hẳn sốt ruột, cũng để cho hẳn nếm thử cảm giác bị người ta đùa giỡn là như thế nào.

Nhưng không ngờ tên này lại bất cẩn đến mức lao thẳng đến Clear.

Chết tiệt!

Lần này là xong đời thật rồi.

Ôn Hủ Hủ không dám ngủ. Cho nên sau khi bọn nhỏ ngủ say, cô ở trong phòng khách, một bên chống hai mí mắt

không mở ra được, một bên ngồi chờ.

Khoảng ba giờ sáng, cô bị âm thanh“đùng đùng” bên ngoài làm cho tỉnh dậy.

Đó thật là một hình ảnh tương đối đáng sợ.

Cô dựa vào cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, cô có thể cảm nhận được sát khí của người đàn ông bước ra từ trong xe.

Thật kinh khủng!

Ôn Hủ Hủ biết khó tránh khỏi việc làm ầm ï đến ba đứa nhỏ, lập tức khóa chặt phòng ngủ các con lại sau đó mới đi tới cửa lớn.

"Ah—"

Vừa đến cửa, lập tức đụng phải một đôi mắt đỏ tươi. Ôn Hủ Hủ sợ tới mức thét lên một tiếng chói tai, thiếu chút nữa ngã quy tại chỗ.

Tên tâm thần này!!

Cô nổi giận: "Hoäc Tư Tước! Có phải anh bị bệnh không? Đêm hôm khuya khoät, rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh muốn

hù chết người sao?”

Người đàn ông ở bên ngoài liền cười lạnh một tiếng, duỗi chân đá mạnh một cái cánh cửa văng ra.

“Ha ha, hù chết? Tôi không trực tiếp bản chết cô là đã tử tế lắm rồi!”

Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không muốn nói chuyện với người đàn ông này, thậm chí ngay cả cảm giác bất an cùng áy náy. trong lòng lúc trước cũng biến mất không tăm tích.

“Mấy đứa nhỏ đâu?”

“Ngủ rồi!"

“Bế ra đây!”

“Anh không đi mà bế? Sao lại muốn tôi bế?”

Ôn Hủ Hủ một chút cũng không phối hợp, đặt mông ngồi xuống trước bếp điện ấm áp, cô liền tiện tay nhặt một túi khoai tây chiên đặt bên cạnh bắt đầu ăn.

Thái độ hờ hững này... !

Trong lòng Hoäc Tư Tước lại nổi lên một trận lửa giận.

Nhưng lúc này, hẳn ngửi thấy trong không khí còn có mùi của đồ ăn vặt. Đã hơn mười tiếng đồng hồ hẳn chưa ăn gì, hắn không tự chủ nuốt nước miếng cái ực.

“Tổng giám đốc, nếu không còn gì nữa chúng ta đi vào đón các tiểu thiếu gia.....

"Ai cho các người đụng vào. Hoäc Tư Tước, tôi nói cho. anh biết, con trai của tôi khi ngủ không cho phép bất kỳ người xa lạ nào chạm vào, nếu làm cho con tôi sợ hãi tôi sẽ không tha cho anh!"

Ôn Hủ Hủ nghe được những lời này, lên tiếng cảnh cáo.

Cô trợn tròn mắt, nghiêm khắc cự tuyệt để cho những vệ sĩ đến bế đứa nhỏ.

Vốn dĩ trẻ con tối ky nhất là lúc ngủ bị người lạ ôm, cho dù hai vị tiểu thiếu gia này có thông minh đến đâu thì cũng chỉ là đứa trẻ năm tuổi.

Còn nữa, bên ngoài lạnh như vậy, không sợ đứa nhỏ bị cảm sao?

Hoäc Tư Tước đương nhiên sẽ nghĩ đến những điều này, nên hẳn phất phất tay để mấy vệ sĩ đi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận