Tuy nhiên, điều mà cả hai không ngờ tới là điều chờ đón họ lại là một tin dữ!
“Hoắc Tư Tước mất trí rồi sao? Hắn mang cô ta về làm gì? Tại sao lại đưa cô ta về? Sau đó có xử lí cô ta nữa kông?”
Cố Thanh Liên sau khi nghe được tin tức này dì ta rất tức giận.
Nhưng Cố Hạ thì bình tĩnh lạ thường.
Bởi vì, cô ta nhớ rõ cái ngày ở trung tâm thương mại. Khi Ôn Hủ Hủ cùng người đàn ông kia rời đi, Hoắc Tư Tước đã đáng sợ cỡ nào!
Hắn dường như coi Cố Hạ trở thành không khí, không thèm để ý đến cô ta. Sau đó hẳn thông báo người đến nhà trẻ đón bọn nhỏ.
Thật sự bộ dáng lúc ấy của hắn cô ta chưa từng thấy qua.
Đó là mất kiểm soát và ấu trĩ...
Đường đường là một tổng giám đốc của một đế chế hùng mạnh như Thái Sơn, nhưng giờ lại giống như một đứa nhỏ bị chọc giận, hành động của hắn quả thực làm cho người ta dở khóc dở cười.
Vì vậy, hắn bằng mọi cách đưa người phụ nữ đó trở lại đây mục đích là để trừng trị cô ta sao?
Không, không thể nào.
Hắn mang cô về, nói không chừng là muốn trói buộc cô bên mình.
Răng rắc - - Cố Hạ bóp nát cái ly trong tay, khoảnh khắc máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra. Trong mắt cô ta lửa hận tới cực điểm, một tia sát ý bộc phát.
Ôn Hủ Hủ, cô thật sự không nên sống trên đời này.
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng trở lại thành phố A.
Lúc xuống trực thăng cô liền dắt hai đứa nhỏ rời đi, cô không muốn ngồi nhờ xe của Hoäc Tư Tước.
Tuy răng cô đồng ý trở về, nhưng không có nghĩa là giữa cô và hẳn có thể hòa giải. Cô và hẳn từ nay về sau sẽ chỉ là người xa lạ, ngoại trừ mối quan tâm chung là đứa nhỏ, không còn bất kỳ liên quan nào khác.
Hoäc Dận ở sau lưng nhìn thấy mẹ như thế, bàn tay nhỏ bé của cậu nằm chặt lấy tay ba buồn rầu nói:
“Ba, mẹ đi rồi..."
Hoäc Tư Tước không có cách nào trả lời, hẳn vất vả lắm mới đem người phụ nữ chết tiệt này trở về đã là đã không tệ rồi, còn trông cô ngoan ngoãn nghe lời hắn sao?
Bàn tay to giơ lên ôm đứa con vào trong lòng, thờ ơ trả lời: "Đi thì đi, cũng không phải không gặp lại, ngày mai sau khi tan học, mẹ con sẽ tới đón con.”
“Thật sao?”
Cậu bé vừa nghe ba nói quả nhiên rất vui, đôi mắt xinh đẹp nhìn ba sáng lên rực như sao.
Hoäc Tư Tước dẫn Hoắc Dận lên xe.
Ôn Hủ Hủ thì sao?
Sau khi cô đưa hai đứa nhỏ vào nội thành, vì căn nhà trước đó đã trả lại không thuê, cô chỉ có thể mang theo hai đứa nhỏ đi tìm nhà trước.
“Mẹ, chúng ta sẽ ở đâu? Lần này có thể ở một căn nhà đẹp một chút không?”
Nhược Nhược đi theo mẹ, sau khi nghe mẹ nói lại muốn tìm nhà trọ để ở, cô bé nghĩ đến căn phòng trọ rách nát trước kia, nhịn không được cẩn thận khẩn cầu một câu.
Hai đứa nhỏ này, kỳ thật đều rất hiểu chuyện.
Bất luận là lúc trước ở Clear, hay tới ở khu nhà cũ, bọn nhỏ đi theo Ôn Hủ Hủ, đều không nói gì.
Nhưng lần này, cô bé bỗng nhiên muốn ở trong một căn nhà đẹp.
Có thể là bởi vì quá lạnh hoặc có thể theo ba ở trong căn nhà to lớn trong một khoản thời gian nên có ảnh hưởng đến tâm lý bạn nhỏ, nói cho cùng bọn nhỏ cũng vẫn còn là những đứa bé.
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhỏ: "Được, lần này chúng ta đổi một căn nhà đẹp nhé.”
Nhược Nhược: "Thật tuyệt vời, cám ơn mẹ.”
Vì thế hai giờ sau, ba mẹ con cuối cùng cũng tìm thuê được một gian nhà trọ nhỏ tương đối cao cấp ở trung tâm thành phố.
“Anh,mau mau, chúng ta mau đi xem phòng, xem nên chọn cái nào? Nhược Nhược nhất định phải chọn căn phòng đẹp nhất”
“Ừ, được”
Mặc Bảo cũng rất vui, hai đứa nhỏ liền đi xem phòng.
Ôn Hủ Hủ nhìn bóng lưng hai con nở nụ cười. Sau đó cô bắt đầu thu dọn hành lý. Dự tính thừa dịp trời còn chưa tối, thu dọn phòng xong sau đó nấu cơm cho hai con.
Nhưng lúc này, điện thoại di động của cô bỗng nhận được một tin nhắn.
Cô cúi đầu mở màn hình nhìn phát hiện là một tin nhắn ngân hàng, số tiền vừa vặn là 100 vạn.
Một trăm vạn? Ôn Hủ Hủ cười lạnh một tiếng, cầm lấy điện thoại di động mở áp ngân hàng trực tuyến, sau khi cô trả lại số tiền vừa nhận được lại lập tức gọi nhân viên ngân hàng khóa thẻ lại.
Sau đó, cô liền tiếp tục bận rộn. 'Từ đầu đến cuối, vẻ mặt của cô đều thờ ơ.
Cho tới bây giờ cô chưa từng nói muốn một trăm vạn này. Bởi vì, cô trở về căn bản không liên quan tới hắn.
'Từ sau khi trở về, đây là buổi tối yên tĩnh đầu tiên trong nhà mới của ba mẹ con cô.
Ngày hôm sau.
“Mặc Mặc, Nhược Nhược, nên rời giường thôi, hôm nay các con phải đi nhà trẻ.”
“Vâng, mẹ.”
Giọng nói của đứa nhỏ mang sự lười biếng từ trong chăn truyền ra. Rất nhanh, cơ thể nhỏ bị mẹ ôm ra, bät đầu mặc quần áo và rửa mặt.
Đương nhiên, Mặc Bảo vẫn là tự mình làm.
Mấy phút sau, hai đứa nhỏ đều mặc quần áo chỉnh tề có mặt ở phòng khách.
Ôn Hủ Hủ: "Các con muốn ăn gì? Mẹ đi làm cho các con”
Mặc Bảo: '......”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!