Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

'Thứ chống đỡ đau khổ trong tâm lý của cô bây giờ đã sụp đổ. Cô thở phào nhẹ nhõm. Trong giây lát, ngay cả đầu ngón tay cũng run lên.

Đúng vậy, cuối cùng cô cũng được tự do.

Cuối cùng cô không cần phải luôn mang theo một tia hy vọng hèn mọn, đi chờ đợi một thứ không có khả năng sẽ ngoái đầu nhìn lại. Lại càng không cần lừa gạt chính mình, mỗi một lần hẳn thương tổn cô đều có nguyên nhân, hẳn làm chuyện gì bất lợi cho cô tuyệt đối không phải cố ý.

Không cần, hết thảy đều không cần.

Từ bây giờ cô như được tái sinh. Cô không còn là tù nhân trong chiếc lồng của chính mình.

Ôn Hủ Hủ ngồi trên ghế, từng giọt từng giọt nước mắt từ trong khóe mắt bắt đầu lăn xuống. Cô che ngực muốn khóc lớn một hồi, nhưng không khóc ra được.

Vạn tiễn xuyên tâm, không gì đau hơn cái này!

Buổi chiều hôm đó Ôn Hủ Hủ không rời khỏi nhà cổ Hoäc gia.

Hoäc Tư Tước nói, hắn sẽ lập tức sai người đưa đơn ly hôn tới, cho nên, cô không rời đi mà vẫn ở trong nhà chờ.

Nhưng đợi cả buổi chiều, Hoäc Tư Tước lại không tới.

Ngược lại trong lúc cô chờ đợi, cũng không biết có phải buổi trưa tâm tình bị kích động quá độ hay không? Cô lại ngủ thiếp đi.

“Ông nội, mẹ con ngủ rồi”

Lúc Mặc Bảo cùng Hoäc Dận tới chỗ mẹ. Hai đứa nhỏ phát hiện mẹ đã ngủ rồi vì thế hai anh em chạy tới chỗ ông nội.

Hoäc lão gia đang xuất thần nhìn chăm chằm quyển sổ nhỏ trong tay, bỗng thấy hai đứa cháu nhỏ chạy tới, ông vội vàng buông xuống.

“Đúng, mẹ ngủ rồi, hai người các con sao lại tới đây? Không chơi ở chỗ ông chú nhỏ sao?”

“Không không không, chúng con phải trở về thôi."

Mặc Bảo nhìn thoáng qua đồng hồ điện thoại trên bàn tay nhỏ, cười híp mắt đứng ở trước mặt ông nội giải thích.

Đương nhiên phải trở về, em gái còn đang ở nhà trẻ, phải nhanh chóng qua đón cô bé nếu không cô bé sẽ khóc nhè.

Nhưng khi ông nghe xong lời này, ánh mắt đột nhiên rơi trên khuôn mặt nhỏ của cậu: "Không được, đêm nay các con không được về? Các con phải ở lại ngủ cùng ông nội.”

“Hả?” Hai đứa nhỏ đơ ra một lúc.

Hoäc Dận vẫn không sao, dù sao từ nhỏ cậu đã thường xuyên ở đây. Nhưng sau khi Mặc Bảo nghe xong, lập tức sinh ra một loại cảm xúc kháng cự.

Cậu còn không có thói quen ngủ ở nơi lạ mà không có ba và mẹ.

“Không được, mẹ nói, chúng con phải về nhà ngủ,như vậy buổi sáng đi nhà trẻ mới không bị muộn. Cho nên, ông nội cuối tuần chúng con lại đến thăm ông.”

Cậu bé rất thông minh, không chỉ không có trực tiếp cứng nhắc từ chối ông nội, cậu còn dùng cái miệng nhỏ ngọt ngào nói cho ông nội, cuối tuần sẽ đến thăm ông.

Kết quả thì sau khi ông nghe được, trong lòng càng thêm luyến tiếc.

Đúng vậy, hai đứa nhỏ cũng không biết, ngay tại thời điểm bọn nhỏ tiến vào. Ông vẫn đang cầm hộ khẩu và đang tự hỏi về vấn đề quyền nuôi dưỡng Mặc Bảo.

Không hề nghi ngờ, Mặc Bảo nhất định phải trở về Hoắc gia.

Nhưng lúc Mặc Bảo còn chưa đi vào, trong lòng ông ít nhiều vẫn sẽ đứng ở lập trường của Ôn Hủ Hủ mà suy nghĩ.

Dù sao, ông cũng cảm thấy Hoắc gia mắc nợ Ôn Hủ Hủ rất nhiều.

Cho tới bây giờ Mặc Bảo bỗng nhiên cùng Hoäc Dận đi vào, ở trước mặt ông ngoan ngoãn lễ phép như vậy. So với Hoäc Dận không được khỏe mạnh, Mặc Bảo lại càng hoạt bát đáng yêu.

Ông đột nhiên không muốn buông tay.

"Không sao, sau này ông nội có thể đặc biệt đưa đón các con đến trường. Ông nội cam đoan với các con, nhất định sẽ không để các con đến muộn được không?"

“Hả?”

“Được rồi, trước tiên ông bảo bác quản gia dẫn các con đi xem phòng, chúng ta bố trí phòng thật đẹp.”

Ông vừa nói xong câu này, liền trực tiếp gọi quản gia trong nhà cổ tới, muốn đưa hai đứa nhỏ ra ngoài, sau đó bố trí chỗ ở cho bọn nhỏ ở lại.

Hoäc Dận nhìn thấy, liền biến sắc ngay tại chỗ.

“Không đi!”

Hoäc lão gia thiếu chút nữa bị đứa cháu trai tính cách quái gở này làm cho tức chết.

May mà có Mặc Bảo ở đây, sau khi cậu thấy được liền cười híp mắt lại nhanh chóng an ủi ông nội: "Ông nội đừng nóng giận, tính tình anh ấy chính là như vậy. Phải từ từ khuyên nhũ, ông chờ cháu ra ngoài nói chuyện với anh ấy.”

Sau đó cũng mặc kệ ông có đồng ý hay không, cậu lôi kéo anh trai chạy ra ngoài.

Vài phút sau, một chỗ tương đối khuất bên ngoài sân. “Hoäc Dận, vừa rồi anh cố ý đúng không?”

“Ừ”

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận