Tuy nhiên, Ôn Hủ Hủ biết phản ứng kích thích này không nên châm cứu. Mà sẽ trực tiếp đưa Hoắc Dận đến bệnh viện. Vì loại phản ứng, tốt nhất là để cậu tiêm thuốc an thần.
Ngoài ra còn cần cho cậu gặp một bác sĩ tâm lílí để nói chuyện trực tiếp với cậu.
Ôn Hủ Hủ nhìn đứa nhỏ trên giường bệnh cho tới bây giờ vẫn chưa mở hai mắt, trong lòng vừa khó chịu vừa áy náy.
“Tôi không biết, khi tôi đến đứa nhỏ đã cuộn tròn trốn vào trong ngăn tủ, toàn thân đều run rẩy, hẳn là thăng bé đang cảm thấy sợ lắm.”
Ôn Hủ Hủ thử phân tích.
Chuyện này cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Mà lúc đứa nhỏ tỉnh lại cũng không muốn nói, thằng bé không chịu mở mắt không chịu mở miệng cũng không chịu nhúc nhích.
Thật là khiến Ôn Hủ Hủ lo lăng chết đi được.
Bác sĩ gật đầu, đồng ý với cách nhìn của cô: "Ừ, vậy giờ thế này đi, trước hết để cho đứa nhỏ yên tĩnh ngủ một lát. Chờ cho nó tỉnh lại, chúng ta lại hỏi, có lẽ khi đó đứa nhỏ sẽ chịu nói. “Được”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô cầm đơn thuốc bác sĩ kê liền đi nộp phí lấy thuốc.
Lúc Hoäc Tư Tước chạy tới bệnh viện, Ôn Hủ Hủ còn chưa có lấy thuốc trở về. Vì thế khi hẳn vào khoa cấp cứu, liếc mắt một cái liền thấy được một cục bông nhỏ näm ở trên giường bệnh.
“Hoäc Dận?” Hoäc Tư Tước đối với vấn đề con trai bị bệnh, thái độ bình thản hơn nhiều. Dù sao, hắn đã đếm không hết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này nằm trong bệnh viện.
Nhưng cho dù là như vậy, khi hắn lại một lần nữa nhìn thấy cậu bé nhỏ bị bao phủ bởi tấm chăn trắng như tuyết, hắn vẫn không khỏi cảm thấy nhói trong lòng.
Hản đi tới, muốn nhìn xem thử đứa nhỏ này rốt cuộc đang trong tình huống như thế nào?
Nhưng hắn vừa mới tới, lại phát hiện, vật nhỏ này ở dưới chăn khẽ động đậy. Hoắc Dận nhắm hai mắt lại, cũng không có nhìn thấy hẳn, vẻn vẹn chỉ là ngửi được khí tức của hẳn.
Cậu đã lộ ra một loại kháng cự, không muốn tiếp xúc với ba nữa.
Hoắc Tư Tước: "......"
“Y tá Trương, thuốc tôi đã lấy tới, phiền cô tiêm cho con trai tôi một chút." Vừa vặn lúc này Ôn Hủ Hủ đến, cầm thuốc bảo y tá chuẩn bị tiêm cho con trai.
Hoäc Tư Tước ở bên giường bệnh nhìn thấy, thu lại ngón tay thon dài đang véo góc chăn.
Ôn Hủ Hủ cầm thuốc cúi đầu cùng y tá đi tới. Tới bên giường bệnh, bỗng nhiên cô phát hiện hẳn đã tới, bước chân cô dừng lại thiếu chút nữa khiến y tá phía sau đụng vào người cô.
"Bác sĩ Nancy?" “...... Ngại quá, chúng ta qua đó đi."
Ôn Hủ Hủ lúc này mới vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó cùng y tá cầm thuốc đi tới bên giường con trai.
Hoäc Tư Tước đứng ở bên cạnh vốn còn muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy kỹ thuật điêu luyện của người phụ nữ này, hẳn lại im lặng. Hai tay hẳn tùy ý đút vào túi quần, đi đến bên cửa sổ tìm cho cô một chiếc ghế để ngồi.
Hắn thật đúng là rất nhàn nhã.
Ôn Hủ Hủ treo kim tiêm cho con trai, kiểm tra nhiệt độ, cuối cùng lạnh lùng nhìn qua: "Giao cho anh.”
Hoäc Tư Tước khoanh chân ngồi ở nơi đó nhìn điện thoại di động. Nhàn nhã tùy ý, đây là thái độ chỉ có ở địa vị cao lâu mới tôi luyện thànhthành. Hắn nghe thấy Ôn Hủ Hủ nói giao cho hắn.
Ánh mắt hắn cũng ngước lên, lộ ra một thái độ không cam tâm.
“Nhưng cô có nên nói cho tôi biết không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lạnh xuống: "Anh hỏi tôi? Làm sao tôi biết được? Lúc tôi đi qua nhà anh Dận Dận cũng đã trốn vào trong tủ, một mình lẻ loi, giống như là... giống như một con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ, nếu anh ở nhà, liệu mọi chuyện có xảy ra như vậy?"
Cô nói xong hai mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cô nhớ tới đứa nhỏ được tìm thấy trong tủ quần áo lúc ấy. Bóng dáng nhỏ lo lắng của cậu khi đó, thật sự, mỗi một lần cô nghĩ tới trong lòng đều đau như dao cät!
Hoäc Tư Tước ngơ ngẩn.
Đại khái là không ngờ tới cô đột nhiên lại kích động như
Còn khóc......
Hắn có chút cứng ngắc thu hồi ánh mắt, lần đầu tiên, đối mặt với sự chỉ trích của cô mà không có phát hỏa.
"Đã rất lâu rồi Dận Dận không có xuất hiện loại tình huống này. Lúc con còn nhỏ thăng bé bị bỏ ở trong nhà cổ một thời gian nên con trở nên không thích nói chuyện, cũng vô cùng sợ kết thân với người khác. Sau đó tôi đem con mang theo bên người, loại tình huống này cũng rất ít xuất hiện."
Cô cứ đứng như vậy ngơ ngác nhìn hẳn thật lâu.
Hắn có ý gì?
Có phải đứa trẻ bị chứng tự kỷ?
Nếu là chứng tự kỉ, vậy tình huống này cũng rất dễ hiểu, bởi vì mỗi một đứa trẻ tự kỉ đều thiếu cảm giác an toàn.
Mà cảm giác an toàn của đứa nhỏ này, không phải là đến từ người mẹ là cô sao?
Ôn Hủ Hủ nhớ tới mấy lần trước, mỗi khi đứa nhỏ nghe cô nói muốn rời đi thì các loại biểu hiện cảm xúc tồi tệ lại phát tác. Cuối cùng cô cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!