Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

Hoắc Tư Tước không nói gì.

Nhưng nhiều năm về trước cho đến thời điểm hiện tại, đây là lần đầu tiên ánh mặt hắn nhìn khuôn mặt Ôn Hủ Hủ một cách nghiêm túc.

Rốt cuộc là từ khi nào hắn bắt đầu chán ghét cô?

Hắn là năm hắn mười tuổi, bỗng nhiên cả nhà Ôn gia bọn họ từ phương bắc chuyển tới. Sau đó khi cô năm tuổi, bị ba mẹ đưa đến nhà hắn nói cho hẳn biết, đây chính là vợ tương lai của hắn.

Cậu bé mười tuổi, kỳ thật còn không hiểu cái gì gọi là tình yêu.

Nhưng ngày đó, hẳn tận mắt thấy được ba mẹ cô đối với hắn lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, còn có cả cô bé năm tuổi ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn bắt đầu thấy chán ghét! Hản thấy được trong ánh mắt bọn họ là sự đeo.

bám và tham lam, cũng thấy được cô bé nhỏ này quá ngu ngốc. Hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét. 

Nhưng về sau, người đàn ông họ Ôn này rất thân thiết với ba hắn, bọn họ thường xuyên lui tới, mỗi lần như thế họ đều mang theo cô bé Ôn Húc Húc, và mỗi lần như thế cô bé ngốc này sẽ chạy đi tìm hắn.

“Anh Hoäc, anh muốn ăn cam không?”

Lúc Ôn Hủ Hủ còn nhỏ rất dịu dàng giống như Nhược Nhược bây giờ.

Mỗi lần cô tới Hoắc gia, thấy anh đẹp trai luôn có khuôn mặt lạnh lùng, cô sẽ lấy chiếc kẹo yêu thích nhất của mình ra bóc vỏ cho anh đẹp trai ăn.

Nhưng Hoäc Tư Tước chưa bao giờ cảm kích

Hắn chán ghét cô, tự nhiên cũng sẽ không thích tất cả đồ vật của cô. Hắn cầm kẹo trong tay dùng sức ném trên mặt đất, sau đó lại dùng chân giãm lên, ý bảo cô cút ra ngoài!

Lúc đó đôi mắt cô bé Ôn Hủ Hủ nhỏ tuổi luôn đỏ hoe.

Cô sợ hãi bỏ đi, nhưng không bao lâu sau cô lại tới. Sau đó rụt rè đứng cách đó không xa nhìn hẳn, tựa như viên kẹo đường vĩnh viễn không dứt ra được .

Nhưng mà, điều đó cũng chỉ làm cho hắn thêm chán ghét.

Điều thực sự khiến hắn hoàn toàn ghét cô là lần hắn phát bệnh, sau đó đụng phải cô.

Lúc Hoäc Tư Tước phát bệnh, thật ra lúc đó người trong nhà còn không biết hắn phát bệnh, hắn cũng không có nói cho người trong nhà, hắn sợ người trong nhà sau khi biết chuyện sẽ có biện pháp xử lý hắn.

Cho nên lúc đó, hắn đang lén liên lạc với cậu ở nước ngoài, muốn cậu hắn giúp hắn.

Nhưng ngày đó, cô bé năm tuổi ngốc nghếch này phát hiện hắn, cô nhìn thấy hản đột nhiên mất khống chế bóp chết con mèo con ở trong nhà, cô bị dọa cho sợ đến mức lập tức chạy đi nói cho ba mẹ cô biết.

Sau đó, Hoắc Tư Tước được ba mẹ đưa vào bệnh viện.

Cho đến sáu năm sau, hắn thuyết phục ba mẹ, đưa hắn ra nước ngoài.

Cho nên đối với Ôn Hủ Hủ, đều là cảm giác chán ghét.

Ở trong lòng Hoắc Tư Tước, hận thù hẳn là chiếm nhiều nhất. Nếu như không phải do cô, nói không chừng hắn cũng sẽ không bị nhốt nhiều năm như vậy.

Đáng tiếc, cũng bởi vì cô mà hắn sống trong cảnh bị tra tấn suốt sáu năm.

Mà điều làm cho hắn khó có thể chịu được chính là, khi hắn vất vả và thống khổ như ở trong vực sâu đi ra, hắn vẫn phải cưới cô.

'Trớ trêu hay không?

Hoäc Tư Tước không nói một lời nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia, giống như là một thanh kiếm sắc bén phủ bụi nhiều năm, hận không thể lập tức cắt cô ra, để cho hản nhìn xem bên trong cô rốt cuộc là cái gì?

Năm đó, sau khi sự việc xảy ra, hắn không còn gặp lại cô bé nhỏ tuổi đó nữa. 

Nhưng buổi tối hôm nay hẳn lại một lần nữa ăn được cách ăn quýt mà hắn từng ăn ròng rã sáu năm. Hắn nhớ lúc đó hắn không muốn ăn, nhưng mỗi ngày đều có người cầm quýt bóc ra và một phong thư nhét vào trong khe cửa phòng ăn.

Lúc đó hắn mới bắt đầu ăn.

Bởi vì, trên bức thư kia viết: Anh ăn ngọt, sẽ quên đẳng.

“Anh. ý

Rốt cuộc làm sao vậy? Là không đồng

Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng.

Cô chưa từng thấy qua vẻ mặt của hăn như vậy. Người đàn ông này bình thường trước mặt cô luôn ra vẻ và tức giận. Nếu cô khiêu khích hắn, hắn sẽ lập tức nổi giận. Nếu cô làm theo ý hẳn, hẳn sẽ cho cô một con đường sống.

Từ khi nào mà lại bình tĩnh như vậy?

Bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi!

“Không phải.” 

Hoäc Tư Tước cuối cùng cũng lên tiếng, hẳn chậm rãi thu hồi tầm mắt. Trong nháy mắt, môi mỏng trắng bệch, thanh âm nặng nề giống như cát lạnh đổ chì.

Ôn Hủ Hủ lại sửng sốt.

Người này làm sao vậy? Sao đột nhiên lại bị giống như là trúng gió? Hắn bị kích thích gì sao?

Ôn Hủ Hủ vẫn không hiểu. Nhưng nhớ tới lúc nãy hắn nói đồng ý, cô đã vui vẻ lên. Còn chuyện của hắn, không thuộc trong phạm vi suy nghĩ của cô.

“Vậy là tốt rồi, anh yên tâm tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con. Nếu con muốn về, tôi cũng sẽ đưa con về.”

Cô hứa với hẳn.

Nhưng làm cho cô khá bất ngờ, hắn lại thản nhiên từ chối.

“Không cần, tôi tới đón.”

Sau đó, hắn liền khôi phục lại bộ dáng cao cao tại thượng, bước chân dài về hướng cửa. 

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận