Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

 

Hoắc Tư Tước nói xong, lập tức vung mạnh người trong tay!

"Rầm" một tiếng, Kiều Thời Khiêm ngay bị quăng mạnh đến bên cạnh bàn thẩm vấn, thật lâu sau anh ta cũng không thể phản bác ra nửa câu.

Thành thật mà nói, luận về thế và lực anh ta còn kém xa Hoäc Tư Tước.

Hắn là cả bầu trời của thành phố này. Hắn muốn làm gì đều không có cách nào ngăn cảng.

Vì vậy, Kiều Thời Khiêm chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn ôm lấy Ôn Hủ Hủ rời đi.

Mà lúc này đây, cũng không biết có phải vì Hoäc Tư Tước vừa rồi ra tay với Kiều Thời Khiêm đã dọa đến cô hay không? Vậy mà khi hẳn tới, cô lại rất ngoan ngoãn để cho hắn ôm.

Sau đó, Hoäc Tư Tước liền mang cô đi.

Đương nhiên, là còn có cậu con trai của bọn họ -- Mặc Bảo! 

Lúc Cố Hạ biết Hoäc Tư Tinh đã thành công, đã là rạng sáng ngày hôm sau.

Thời gian ở nước G và trong nước không giống nhau. Trong nước ban ngày thì bên cô ta vẫn là đêm khuya. Cho nên, sáng sớm nay sau khi cô ta tỉnh dậy mới biết được tin tức tốt này.

“Xem ra Hoắc Tư Tinh rất hữu dụng.”

Cô ta vừa chuẩn bị bữa sáng vừa thảo luận với dì cô ta về chuyện này một cách vui vẻ.

Cố Thanh Liên đang ở trên ban công lấy hoa, dì †a nghe nói chỉ cười lạnh một tiếng: "Con cho rằng Hoäc Tư Tinh giống con sao? Dì dám khẳng định với con rằng, con không thông minh bằng một góc của Hoäc Tư Tinh”

Cố Hạ không nói gì nữa.

Nhưng cô ta không hề tức giận. Vì dù sao đi nữa, mục đích của cô ta đã đạt được là được rồi.

Cuối cùng cô ta cũng làm xong bữa sáng, động tác ưu nhã bưng ra.

“Vậy theo dì, khi nào chúng ta có thể trở về? Sách của con cũng đã viết xong, mẫu sách đều lấy được, hiện tại trở về hoàn toàn không thành vấn đề.” 

Cô ta rất vui đưa ra cuốn sách mẫu mà cô ta vừa nhận được ngày hôm qua.

Cố Thanh Liên đặt chiếc kéo cắt hoa trong tay xuống, dì ta quay đầu liếc Cố Hạ một cái rồi đi tới.

“Con gấp cái gì? Hiện tại có cô ta giúp con làm việc, con còn sợ không về được sao? Hiện tại chuyện con cần quan tâm là chuyện khác.”

“Chuyện gì?”

"Dì nghe nói trợ lý của Hoäc Tư Tước tìm vị bác sĩ năm đó đỡ đẻ cho Ôn Hủ Hủ, tên đó còn lấy một xấp sổ tay năm đó của Ôn Hủ Hủ về cho Hoắc Tư Tước. Con nghĩ kỹ xem, mấy thứ này có ích gì?"

Trên đỉnh đầu Cố Hạ "Ong" một tiếng giống như một tiếng sấm nổ, cô ta chết sửng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Sổ ghi chép?

“Ý dì là sao? Hoắc Tư Tước đang yên đang lành tại sao lại muốn quyển sổ của cô ta?”

“Chẳng lẽ...... Chẳng lẽ...... 

Cố Hạ không dám nghĩ tiếp, đáy lòng cô ta trào dâng một trận hoảng loạn. Quyển sách đang trên tay cô ta cũng không muốn xem liền ném qua một bên.

“Tại sao anh ấy lại biết chuyện này? Tại sao lại đột nhiên muốn xem sổ ghi chép của cô ta? Rốt cuộc anh ấy đã biết những gì rồi?!”

“Con hỏi dì, dì biết hỏi ai? Con ăn cắp thành quả của người khác, giờ thì con lại quay ngược lại hỏi dì?”

Cố Thanh Liên lên tiếng châm chọc.

Cố Thanh Liên đối với đứa cháu gái này cực kỳ chán ghét. Dì ta cảm thấy Cố hạ quá ngu dốt. Dì ta chỉ xem cô ta như quân cờ không hơn không kém trong tay mình.

Nhưng Cố Hạ lại bỗng nhiên liền thét lên: "Nói bậy! Những cái đó làm sao có thể là thành quả của

cô ta? Bốn năm sau đều là con viết!!”

Cố Hạ đã bị kích động mạnh. Cố Thanh Liên tự hỏi liệu cô ta có đem cái bàn này nhấc lên không.

"Thật sao? Vậy coi như dì chưa nói gì đi." 

Cố Thanh Liên đứng lên, không muốn lại cùng cô ta tranh luận nữa, dì ta bưng một chén trà liền chậm rãi rời đi.

Cố Hạ: ".....”

Không thể chịu nổi, sau hơn mười giây, cuối cùng cô ta đã thực sự lật tung một bàn đầy thức ăn sáng!

Tất cả đều do cô ta viết, là tự tay Cố Hạ viết!

Hoäc Tư Tước đưa Ôn Hủ Hủ và Mặc Bảo cùng nhau trở về vịnh Thiển Thủy.

Trên đường trở về, không biết bởi vì Ôn Hủ Hủ bị tra tấn cả ngày nên quá mệt mỏi hay không? Giờ phút này có con trai ở bên cạnh, khiến cho cô trong lúc hoảng loạn lại có cảm giác an toàn.

Vì thế đi được nửa đường, cô ôm lấy Mặc Bảo. chìm vào giấc ngủ.

Mặc Bảo vẫn không lên tiếng.

Cậu không sợ ba trách mình, cậu cũng không có bất kỳ ý nghĩ muốn xin lỗi nào. 

Sau khi đến vịnh Thiển Thủy, Hoắc Tư Tước ôm Ôn Hủ Hủ xuống xe. Mặc Bảo vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng đi theo phía sau ba mẹ. Mãi cho đến khi một nhà ba người đã vào trong biệt thự, cậu mới dừng lại đứng trong phòng khách.

Cậu nhìn thấy một đôi giày nhỏ màu hồng, đó là của em gái.

Em gái?

Cậu cuối cùng cũng có chút phản ứng, sau đó co giò nhanh chóng chạy lên lầu, đi vào phòng em gái.

Quả nhiên khi Mặc Bảo vừa mở cửa ra, liền nhìn thấy một cô bé đang ngủ say năm trong chăn nhỏ, trên mặt còn có hai vệt nước mắt.

“Nhược Nhược, anh xin lỗi

Khóe mắt cậu đỏ hoe. Cậu mới năm tuổi, ngồi ở trên giường nhỏ của em gái thật lâu. Mặc Bảo cảm thấy áy náy không thể tha thứ cho mình.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận