Còn về Hoäc Dận.
Cậu không nói gì cả, chỉ chạy vào bếp lấy cho mẹ một hộp sữa bò, và hai món điểm tâm mà dì Vương mới làm cho mẹ.
Mấy đứa nhóc này rất yêu mẹ của chúng.
Thế nên chiều tối hôm nay, bốn mẹ con mải chơi trong vườn hoa...
Khoảng năm giờ chiều Hoắc Tư Tước về đến nhà, hôm nay là một ngày hiếm thấy hoàng hôn vẫn còn nán lại khi hắn trở về. Thế nên vừa vào sân, hắn đã thấy hình ảnh...
Mặt trời lặn sau rặng núi phía Tây, ánh chiều tà nhuốm màu cam hồng chiếu xuống vườn hoa, vườn hoa như được phủ thêm một bức màn mây tía tuyệt đẹp. Ở nơi ấy, những đứa con đáng yêu chạy tung tăng như thỏ con, các con đuổi nhau, chơi đùa dưới bóng cây, tiếng cười nắc nẻ cứ vang lên không ngừng.
Người lớn thì sao? Thì đang lặng lẽ ngôi trên băng ghế, cô xõa mái
tóc dài, khoác áo dạ, bình yên lại cũng đẹp một cách dịu dàng.
Có lẽ do mới ốm dậy nên không có sức chơi cùng lũ trẻ.
Thế nhưng từ nét mặt dịu dàng và nụ cười luôn mỉm trên khóe môi, có thể thấy cô đang rất vui, thấy cả sức sống trên người cô.
Cuối cùng cô cũng sống lại rồi?
Hoäắc Tư Tưởng nhướng mày, không đi về phía biệt thự đẳng xa mà bước tới vườn hoa.
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ đang xem các con chơi đùa chợt cảm thấy chiếc ghế nặng hơn. Nghiêng đầu nhìn sang, chợt, đôi mắt mới có sức sống trợn tròn!
“Anh...”
“Mới khỏi ốm đã ra đây hóng gió, cô cảm thấy chưa ốm đủ đúng không?”
Chìa khóa, điện thoại, sổ tay, Hoắc Tư Tước để hết lên bàn đá. Chất giọng trầm ấm không dịu dàng như mọi khi.
Tối qua hắn thức trăng cả đêm.
Sáng sớm hôm nay đã đến bệnh viện giải quyết sự việc, chạy đi chạy lại giữa bệnh viện và đồn cảnh sát .
Cô gái này thì hay rồi, chạy ra đây hóng gió cơ à? Cô có biết đêm hôm qua hắn vất vả thế nào không?
Ôn Hủ Hủ nuốt ực nước miếng.
Người đàn ông này về đột ngột quá, cô không có thời gian chuẩn bị.
Hảẳn đang... quan tâm cô đấy à?
Cô bối rối thu lại tầm mắt, trái tim không nghe lời đập loạn nhịp, vành tai dần ửng hồng.
“Không... không phải. Các con muốn đi chơi nên tôi ra đây với các con.”
Cô ấp ủng giải thích, từ dạo đó đến nay, lần đầu tiên cô lộ vẻ căng thẳng, khó xử trước mặt hẳn.
Hoắc Tư Tước nhếch đôi môi mỏng.
Hản cũng nhìn sang các con đang chơi ở đẳng trước, ung dung vắt chân phải lên chân trái, nhếch khế môi trông ừa tao nhã vừa kiêu ngạo.
Có thể thấy hắn đang rất vui.
“Tôi nói chuyện với nhà trẻ rồi, cũng sắp nghỉ đông nên các con không cần đi học nữa, cô ở nhà trông các con đi.” “Hử?”
Ôn Hủ Hủ lại trợn mắt với hắn: “Tôi ở nhà trông con? Thế công việc của tôi thì sao? Tôi còn phải đi làm mà”
“Cái bệnh viện tồi tàn đó có gì tốt đẹp đâu? Suýt nữa mất cả cái mạng ở đó, cô chịu khổ chưa đủ à?”
Hoäc Tư Tước nói chuyện chẳng nể nang gì, cũng cười khẩy khinh thường!
Ôn Hủ Hủ nghe mà thay đổi sắc mặt!
Cô định cãi lại, nhưng khi ngoảnh sang nhìn thấy nét mặt mệt mỏi, con ngươi vẫn tơ máu của hắn, bỗng dưng cô lại nuốt những lời muốn nói xuống.
“Tôi biết
Cô bực bội ngoảnh mặt sang nơi khác.
Mấy phút sau, mấy đứa nhóc nhìn thấy ba hay sao mà chạy về.
“Ba, ba về rồi!”
Đứa nhào đến đầu tiên đương nhiên là Mặc Bảo. Do ba giữ đúng lời hứa nên cậu vui lắm, vô cùng vui vẻ nhào vào vòng tay của ba.
Hoäc Tư Tước ôm con, véo cái mũi nhỏ của
cậu.
“Ừ, ba về rồi. Hôm nay Mặc Mặc có hoàn thành việc ba giao không?”
“Con có ạ. Bọn con đã chăm sóc tốt cho mẹ, không cho mẹ đi lung tung. Nhưng mà ba ơi, lúc chiều biết ba ra mặt cho mẹ, mẹ ngồi trong phòng khách khóc lâu lắm đó!”
“Hoắc Kỳ Mặc! Con nói gì vậy?”
Ôn Hủ Hủ không ngờ thăng nhóc mình nuôi lớn lại bán đứng mình!!!
Bé Mặc lập tức nheo mắt cười tinh ranh.
“Mẹ đừng giận mà. Chuyện này cần nói cho ba biết chứ, nếu không ba làm nhiều thế lại không biết mẹ suy nghĩ thế nào, chẳng phải ba sẽ đau lòng läm ư?"
“Phải ạ!” Hoäc Dận lời ít ý nhiều phụ họa theo.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!