ôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm gì chị ta? Chị ta là chị của anh, tôi có thể làm gì chị ta chứ? Chẳng lẽ thực sự tống chị ta vào tù sao? Như vậy thì làm sao tôi có thể cho ba anh một lời giải thích đây? Sau này làm để đối mặt với ba anh đây?”
Cô cúi đầu, cố gắng kiềm lại sự chua xót trong mắt mình.
'Tâm trạng của cô bây giờ thực sự đã tốt hơn nhiều.
Cô không muốn thừa nhận, nhưng lúc này nhìn thấy mọi việc đã kết thúc, vậy mà hắn lại đứng ở bên cạnh cô, niềm vui sướng trong lòng cô còn vui hơn khi được ông cụ che chở.
Cô chính là kém cỏi như vậy.
Rõ ràng lúc trước hắn hết lần này đến lần khác làm tổn thương cô, đẩy cô xuống vực sâu, nhưng khi hắn hơi đối xử tốt với cô một chút thì những phòng tuyến kiên cường trong lòng ngực dựng lên để chống lại hẳn.
Lại bắt đầu lung lay từng chút từng chút một.
Cũng may sau khi cô nói câu này, rốt cuộc người đàn ông này cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn cô, cuối cùng cũng chỉ có thể bỏ lại một câu: "Chưa từng thấy người phụ nữ nào ngu xuẩn như cô!”
Hắn nhấc chân lên rồi rời đi.
Ôn Hủ Hủ sững sờ một lát, sau đó cũng đi theo ra ngoài.
Đó không phải là ngu xuẩn sao?
Đối với loại người như Hoắc Tư Tỉnh, cô gần như có thể khẳng định sau khi cô không truy cứu nữa thì sau này chị ta vẫn sẽ đối phó với cô, người như chị ta, cường thế đến mức đã vặn vẹo, lòng dạ lại hẹp đến mức không thể chịu được bất cứ người nào mà chị ta không khống chế được, làm sao chị †a có thể buông tha cho cô chứ?
Chỉ sợ, chị ta thật sự sẽ nhanh quay trở về. Ôn Hủ Hủ đi theo ra ngoài. Vốn là muốn ngồi xe Lâm Tử Dương trở về,
nhưng không biết từ lúc nào đã không nhìn thấy tên này, sau khi cô đi ra chỉ thấy chiếc Bentley kia.
Lúc này, đang bật đèn hậu... Vậy cô đi qua? Hay là không đi qua?
Ôn Hủ Hủ có chút do dự, cô không chắc chiếc xe này có phải đang chờ cô hay không? Hơn nữa theo kinh nghiệm trước đây, hắn cũng không có khả năng chờ cô, hắn và cô có quan hệ gì chứ.
Ôn Hủ Hủ quyết định vẫn là tự mình trở về.
Thế nhưng khi cô mới nhấc chân lên, chiếc xe kia bỗng nhiên bấm còi, cô ngoảnh đầu lại đã nhìn thấy cửa sổ xe bên ghế lái mở xuống một nửa: "Cô
đang làm gì vậy?”
Ôn Hủ Hủ: "...
Cơ thể cô cứng đờ, một lát sau mới vội vàng đi tới với cái đầu cúi gằm.
Vài phút sau, khi Ôn Hủ Hủ ngồi lên chiếc xe này, người đàn ông phía trước sắc mặt rõ ràng lại
khó coi hơn rất nhiều, xen lẫn một chút tức giận mơ hồ: "Ôn Hủ Hủ, vừa rồi cô đang làm gì vậy?”
"A2"
Ôn Hủ Hủ lúc này đang ngồi rất chật chội ở phía sau, bỗng nhiên nghe thấy lời này, đầu óc cô lập tức
bắt đầu quay cuồng: "Vừa rồi. ..Vừa rồi không làm gì cả, chỉ là... muốn bắt taxi về.”
"Cô bị mù à?” "A2" Lần này Ôn Hủ Hủ thật sự nghe không hiểu.
Cô càng không rõ, người đàn ông này sao đột nhiên lại tức giận như vậy, cô lại đắc tội hắn chỗ nào rồi?
Ôn Hủ Hủ càng không biết, thái độ Hoắc Tư Tước lúc này đối với cô đã hoàn toàn thay đổi rồi, cũng không biết bắt đầu từ khi nào, sau khi hắn nhìn thấy cô và hắn duy trì một khoảng cách xa như vậy thì hắn cảm thấy không thoải mái.
Có phải hản gặp quỷ rồi không? Cuối cùng Hoäc Tư Tước không nói gì nữa, vẻ mặt âm trầm khởi động xe.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hắn không lên tiếng nữa, cô càng không dám mở miệng, cô ngồi ở phía sau cẩn thận nhìn phía trước một cái, thấy không có động tĩnh gì.
Sau đó cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đêm mùa đông hiếm khi nhìn thấy mặt trăng và sao sáng, nhìn thoáng qua cũng chỉ nhìn thấy từng ngọn đèn đường toả ra ánh sáng mờ nhạt không ngừng xẹt qua trước mắt, làm cho người khác có một loại cô đơn và vắng vẻ không thể giải thích được.
Có vẻ như sắp đến Tết Nguyên Đán rồi.
Trong đầu Ôn Hủ Hủ chợt lóe lên một chút...
"Reng... reng..."
Đang lúc cô đang trầm ngâm suy nghĩ nhìn ra bên ngoài, đột nhiên điện thoại di động Ôn Hủ Hủ để trong người vang lên, cô nghe thấy lập tức lấy nó ra.
"Alo?"
"Mẹ ơi, con là Nhược Nhược, mẹ đang ở đâu vậy? Tôm hùm lớn của chúng ta đã chuẩn bị xong rồi, khi nào mẹ về ăn?”
Giọng nói của trẻ con từ trong điện thoại truyền
đến, Ôn Hủ Hủ lập tức đánh tan mọi suy nghĩ phiền muộn
"Thì ra là Tiểu Nhược Nhược à, mẹ đang đi trên đường sắp về rồi, các con ăn trước đi."
"Không được, bọn con sẽ chờ mẹ, đúng rồi, ba có về không?"
Cô bé bỗng nhiên còn hỏi về ba với vẻ mong đợi qua đợi điện thoại.
Ôn Hủ Hủ lập tức đưa mắt nhìn về phía trước, ánh sáng trong xe lờ mờ, người đàn ông cao lớn đưa lưng về phía cô, tuy cô không nhìn thấy biểu cảm của hắn.
Tuy nhiên hắn đúng thật cũng đang trên đường trở về cùng với cô.
Đột nhiên cô cảm thấy hài lòng.
"Ừm, có, lát nữa sẽ về cùng mẹ."
"Oa, thật tốt quá, con lập tức đi nói cho các anh biết, mẹ ơi, chút nữa gặp." Sau đó cô bé vui vẻ cúp
máy.
Ôn Hủ Hủ cũng tươi cười buông điện thoại xuống.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!