Nhìn Hoäc Dận, tuy thân thể và tính cách của cậu không tốt bằng Mặc Bảo.
Nhưng năm năm tỉ mỉ bồi dưỡng, rất nhiều chỗ có thể nhìn ra được cậu vẫn mạnh hơn em trai cậu rất nhiều.
Ôn Hủ Hủ nhìn cậu con trai lớn tuổi còn nhỏ đang kéo violin bên hồ như một quý ông, cuối cùng vẫn thu lại ánh mắt không đành lòng kia từ trên người con trai
Sau đó, cô cầm theo một cái đĩa rỗng và chạy về phía con gái đang học làm bánh.
Vẫn là con gái tốt, cô có thể quyết định học gì.
Ôn Hủ Hủ nghĩ thông suốt rồi, dần dần quen với cuộc sống như này, mỗi ngày ở nhà chăm sóc bọn trẻ, sau đó phục vụ bọn họ ăn uống.
Còn Hoắc Tư Tước cũng không biết là đã xảy ra chuyện gì? Thái độ của hản đối với cô cũng tốt hơn nhiều so với trước kia, tuy thỉnh thoảng còn châm chọc cô hai ba câu, nhưng khi cô ở lại chỗ hắn, lại không còn tìm cô nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Chẳng lẽ hẳn chuyển giới rồi?
Hắn không còn muốn ly dị cô ấy à?
Ôn Hủ Hủ nghĩ mãi cũng không ra, nhưng nếu hắn không nhắc tới thì cô cũng không nói, cô sợ sau khi nói xong, sẽ phá vỡ hoà khí, làm cho cô không thể chung sống hạnh phúc với bọn trẻ như bây giờ.
Cho đến ngày hôm đó, ông cụ đột nhiên đến cửa.
"Cháu trai ngoan, mau để cho ông nhìn xem các con nào, mấy thăng nhóc này chỉ biết ở đây không chịu đến thăm ông nội."
Ông cụ vừa đến nhìn thấy mấy cậu bé đang vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa, không tránh khỏi oán giận vài câu.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy ông ấy, vội vàng bưng trà tới: "Xin lỗi ba, là bọn chúng chưa hiểu chuyện chỉ lo chơi đùa, sau này con sẽ thường xuyên dẫn bọn chúng đi qua thăm ba.”
"Vẫn là con hiểu được cảm giác của ba."
Ông cụ nghe vậy tâm trạng mới tốt lên, tiếp nhận trà cô rót, ngồi ở trong hoa viên vừa phơi năng vừa từ từ thưởng thức trà.
Ôn Hủ Hủ trước kia phục vụ ông ấy quen rồi, nhìn thấy ông ấy uống trà lập tức cầm một đĩa hạt thông đến, giống như thường ngày bốc hạt cho ông ấy.
"Đúng rồi, nghe nói trong khoảng thời gian này con đều ở đây, đã quen chưa?"
"Rất tốt, mỗi ngày đều chăm sóc bọn trẻ, cũng không làm chuyện gì khác, sống rất tốt.”
Ôn Hủ Hủ tùy ý trả lời một câu.
Đây đúng là cảm nhận gần đây của cô, cô vốn tưởng rằng sau khi ở lại đây sẽ không hợp với con trai ông ấy, trải qua cộc sống gà bay chó sủa, nhưng thật không ngờ cuộc sống của cô rất yên bình.
Ông cụ nghe thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì tốt, thật ra con cái luôn không thể tách khỏi mẹ, con xem bọn trẻ là biết, có ba có mẹ ở bên cạnh cho nên trên khuôn mặt nhỏ nhắn mới có thể nở nụ cười mỗi ngày, Hue Hủ, con có suy nghĩ không? Hay là đừng ly hôn nữa, cứ sống với nhau như thể này đi.
Đột nhiên ông cụ nhìn bọn nhỏ đang vui vẻ chơi đùa trong vườn hoa, chân thành nói một câu như vậy.
Bàn tay Ôn Hủ Hủ đang rót trà cho ông ấy chợt cứng đờ.
"Không ly hôn? Không, không, ba, ba đã hiểu lầm con rồi, con... con không có ý đó, con ở lại đây vì... vì anh ấy nói trong khoảng thời gian này tốt nhất là bảo con tránh chị cả, anh ấy nói... anh ấy nói chị cả có thể vẫn còn tức giận..."
Ôn Hủ Hủ cũng không biết mình bị làm sao? Lại vội vội vàng vàng giải thích giống như sợ ông cụ hiểu lầm.
Nhưng ông cụ lại ngẩn người.
"Trốn chị con? Nó không còn ở đây nữa, ba đã đưa nó ra nước ngoài rồi, ba đã nói với con sẽ
không bao giờ để nó trở về trong vòng 5 năm nữa rồi”
"Hả?"
Ôn Hủ Hủ lại sững sờ.
Hoắc Tư Tinh không ở đây? Cô không biết, không ai nói với cô cả.
Cô càng xấu hổ hơn, cực kỳ sợ ông cụ hiểu lầm mình lấm liếm để ở lại đây: "Con... con thực sự không biết, nếu vậy ngày mai con sẽ chuyển đi.”
"Chuyển đi làm gì? Bây giờ không phải là nó khá tốt? Hủ Hủ, ba nói thật với con, nếu con không ly hôn, ba sẽ lập tức đi nói với Tư Tước, bảo nó hủy hôn lễ với Cố Hạ kia..."
"Không, con sẽ ly hôn! Con chắc chăn sẽ ly hôn với anh tai !”
Ông cụ còn chưa nói hết, đột nhiên Ôn Hủ Hủ giống như bị con gì cắn ngay lập tức nhảy dựng lên kích động cam đoan với ông ấy rằng cô sẽ ly hôn!
Ông cụ sững sờ.
Chuyện gì xảy ra với đứa trẻ này vậy? Ông ấy chỉ muốn cô tiếp tục làm con dâu của ông ấy mà thôi, sao lại kích động như thế?
Cuối cùng ông cụ cũng không nói thêm gì nữa, ông ấy ngồi một lúc, bởi vì quản gia Hà Đình Ngọc ở bên ngoài đi vào thúc giục ông ấy trở về uống thuốc cho nên ông ấy đứng lên rời đi.
"Con muốn rời xa nó, vậy thì tùy con, tuy nhiên bên ba con không cần làm người ngoài, vài ngày nữa là mừng thọ sáu mươi của cô con, nhớ đến."
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!