Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

Cô không biết hắn à?

Hay cô không nhớ hän? Ngớ ngẩn rồi?

Trái tim Hoäc Tư Tước như bóp nghẹn lại, chậm rãi đi tới, hẳn cúi đầu chăm chú nhìn cô: "Ôn Hủ Hủ?”

Ôn Hủ Hủ: "... Đôi mắt đen nháy ngơ ngác nhìn hắn sau đó giật giật.

Nhưng mà rất kỳ quái, bởi vì ánh mắt của cô nhìn giống như đang suy nghĩ cái gì đó, rốt cuộc hiện tại là tình hình gì?

Sau đó, chờ Hoäc Tư Tước kiềm chế không được nữa cuối cùng cũng tiến lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ này đột nhiên thay đổi nhìn chăm chăm vào hẳn, một giây sau, cô nhanh chóng lui về phía sau giống như gặp ma vậy.

"Này..."

"Cô làm sao vậy? Trên đầu đang còn vết thương, đừng nhúc nhích!”

Hoắc Tư Tước thấy thế, vội vàng kéo cô lại, bảo cô không được cử động nữa.

Kết quả, khi hắn kéo cô thì phản ứng của người phụ nữ này lại càng kịch liệt hơn, đôi mắt hạnh nhân nhìn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, bối rối và run rẩy, cô lại bắt đầu giấy dụa kịch liệt.

"Buông ra! Anh buông tôi ra”

Hoắc Tư Tước: "..."

Tâm trạng hẳn vô cùng kém nhưng lúc này hăn lo lắng làm cô bị thương cho nên vẫn buông tay ra.

Sau đó, hẳn trơ mắt nhìn cô rụt người lại, giống như một con nai con bị dọa sợ, vùi đầu vào trong chăn che mình kín mít.

Cô có ngớ ngẩn không?

Tay chân Hoắc Tư Tước lạnh lẽo đứng trước giường bệnh, sắc mặt xám xịt đáng sợ, ánh sáng mờ ảo trong phòng bệnh cho nên mọi biểu cảm hoàn toàn mơ hồ.

"Bịch——"

Lúc này, trong chỗ nhô lên trên giường bệnh, bỗng nhiên một bàn tay mảnh khảnh len lén duỗi ra.

Cô giống như một tên trộm quấn kín chăn đang sờ sờ trên bàn đầu giường bên cạnh giường bệnh, cũng không biết cô đang muốn cái gì cho nên không để ý đã làm rơi một lọ

thuốc đặt ở trên dó. Cô đang làm gì vậy?

Hoắc Tư Tước thấy vậy đi tới, định nhặt lọ thuốc này lên. Nhưng đúng lúc hẳn đi qua, người phụ nữ quấn trong chăn cũng lặng lẽ hé chăn ra một khe hở nhỏ, vì thế lúc Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống, vừa hay lại nhìn thấy khuôn mặt to

bằng bàn tay mà cô cẩn thận để lộ ra.

"Anh——"

"AI! Sao anh lại âm hồn bất tán như vậy? Tôi trúng tà hay là bị gì? Sao lúc nào cũng mơ thấy tên đàn ông cặn bã như

anh miết vậy?”

Ôn Hủ Hủ tức chết, quấn mình trong chăn, trợn tròn một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp chửi ầm lên.

Hoäc Tư Tước ngồi xổm trên mặt đất giật mình.

Trong mơ? Tên đàn ông cặn bã?

"Chẳng lẽ vì trong khoảng thời gian này nhớ con trai? Cho nên mới luôn nhớ tới tên cặn bã này sao?” Ôn Hủ Hủ tiếp tục lẩm bẩm, một khuôn mặt nho nhỏ trông cực kỳ khổ não.

Năm năm Ôn Hủ Hủ ở nước ngoài quả thật rất ít khi nhớ tới Hoắc Tư Tước.

Thứ nhất, cô bận rộn bôn ba mưu sinh không có thời gian suy nghĩ, còn nguyên nhân thứ hai chính là từ ngày cô lựa chọn giả chết rời đi, cô đã quyết định chặt đứt toàn bộ với quá khứ của mình.

Đúng vậy, thời gian năm năm, Hoäc Tư Tước thật sự rất ít xuất hiện trong mơ của cô.

Nhưng bây giờ, hắn rõ ràng như vậy, bá đạo như vậy, âm hồn bất tán như vậy chiếm giữ ở trong mơ của cô.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Vì thế cô quyết định nằm xuống tiếp tục ngủ, nhưng lúc này mu bàn tay trần trụi của cô bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu thì khiếp sợ nhìn thấy một bàn tay to lớn đang bao. trùm trên bàn tay mảnh khảnh của cô.

"Chân thật không?"

"Tôi nói xúc cảm như thế nào?" Giọng nói của người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt cô mang theo chút khàn khàn, dứt khoát đem cả cổ tay nhỏ nhän của cô dùng sức nằm ở trong lòng bàn tay mình.

Thoáng chốc, người phụ nữ cuộn mình trong chăn giống như cái bánh bao, chỉ cảm thấy tay mình được bao phủ bởi một luồng hơi ấm áp, cô mở to hai mắt, ngay cả đồng tử cũng khẽ run.

Làm sao có thể?

Đây không phải là một giấc mơ sao? Tại sao cô có thể cảm nhận được sự ấm áp chân thật như vậy?

Cô bị dọa sợ, vừa kinh hãi vừa sợ nhìn người đàn ông này,

cô chỉ cảm giác có thứ gì đó ùn ùn kéo tới cuốn về phía cô, trên trán bät đầu từng cơn từng cơn đau đớn.

"Ối..." "Cô sao vậy? Có khó chịu ở đâu không” Hoắc Tư Tước nhìn thấy dạng vẻ này của cô, chợt hoảng hốt, buông tay cô ra đỡ lấy cô, anh ta định gọi bác sĩ tới.

Nhưng trong đầu Ôn Hủ Hủ lại đột nhiên hiện ra mấy hình ảnh, cuối cùng cô nhìn người đàn ông đang ôm cô, vẻ mặt đau khổ nói.

"Mặc Bảo mất tích, anh... đi cứu nó.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận