Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo - Hoắc Tư Tước

“Nhìn đủ chưa?”

“...... Hả? À!!”

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tỉnh táo, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô nhanh chóng đỏ ửng, lập tức quay đi, cô vùi bản thân vào trong chăn.

Xấu hổi

Người đàn ông cười yếu ớt.

Hắn nhếch môi, đôi mắt xinh đẹp sau khi nhìn thấy dáng vẻ kinh hoàng của người phụ nữ: "Xét thấy biểu hiện của cô rất tốt, tôi đồng ý ngày mai cho cô xuất viện.”

“Thật sao?"

Người phụ nữ giống như kẻ ngốc quả nhiên quay người lại lại.

Hoắc Tư Tước nhíu mày: "Thật, sáng mai tôi tới làm thủ tục, vừa hay ngày mốt chính là ngày tết Ông Táo, đến lúc đó cô ở nhà chuẩn bị cho tốt chút, tôi không rảnh.”

Vài ba câu đã đẩy những chuyện này lên người Ôn Hủ Hủ.

Nếu đổi lại là trước kia, Ôn Hủ Hủ nhất định rất vui vẻ.

Thật sự quá ít những lúc người đàn ông này dịu dàng với cô, chứ đừng nói còn có thể giao việc cho cô, khoảng thời gian trước khi hẳn giao những chuyện vặt trong nhà cho cô xử. lý, cô rất vui vẻ.

Nhưng bây giờ...

Ôn Hủ Hủ nhìn người đàn ông mặt mày dịu dàng này, cuối cùng cô lại xoay người ngồi dậy.

“Tôi đói bụng." "Đói bụng? Cô vừa nói đã ăn tối rồi?”

Hoäc Tư Tước đang lật xem hồ sơ bệnh án trong tay, sau khi nghe cô nói, đôi mắt xinh đẹp ngước lên.

Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ nhìn về nơi khác.

"Tôi đang nói là ... Cơm trưa.”

Giọng nói của cô trở nên mềm mại giống như con mèo. con, lời nói có chút hụt hơi, Hoäc Tư Tước nghe thấy vậy tim đập thình thịch.

Vẻ ngoài đáng thương như này của cô rất hiếm thấy.

Hắn không nói gì nữa, cầm lấy điện thoại gọi sai người đưa đồ ăn tới.

Vì thế nửa tiếng sau, Ôn Hủ Hủ nhìn thấy trước cửa phòng bệnh xuất hiện một nhân viên giao đồ ăn với hai hộp thức ăn lớn.

Cái này để làm gì?

Một mình cô ăn, cần nhiều như vậy sao?

Cô kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông lúc này đã ngồi xuống sô pha: "Anh gọi nhiều như vậy, sao tôi ăn hết?”

"Ai nói là một mình cô ăn? Tôi không phải là con người à”

Hoắc Tư Tước ngồi vắt chéo chân trên sô pha, vừa nhẹ nhàng lướt lướt ngón tay trên máy tính, vừa không chút để ý trả lời cô.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy kinh ngạc!

Hắn cũng chưa ăn à?

Không, đây có phải là vấn đề hẳn ăn hay chưa? Đây rõ ràng là sao hắn có thể ăn ở nơi như này?!!

Hơn nữa còn ăn cùng cô!

Ôn Hủ Hủ trợn tròn hai mắt, cho răng mình nghe lầm.

Hoắc Tư Tước thấy một lúc lâu không có động tĩnh gì, đôi mắt đang nhìn chăm chăm màn hình máy tính bỗng ngước lên: "Làm sao vậy?”

Ôn Hủ Hủ:"....."

Một lúc lâu, cô mới trả lời cứng ngắc, sau đó đi đến xách hộp cơm: "Không sao, v: cùng qua ăn đi, nếu không nó sẽ nguội mất.”

"Biết rồi, xong mail này."

Hoäc Tư Tước lại cúi đầu lần nữa, tiếp tục bận rộn chuyện trong tay hắn.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nuốt nước miếng, cuối cùng cô cũng tiếp nhận được chuyện này.

Điều này thực sự làm cho cô không thể nào tưởng tượng được.

Vừa rồi cô nói đói bụng, chẳng qua là muốn hôm nay hẳn ở lại đây thêm một chút mà thôi, cô thật sự chưa từng nghĩ tới còn có vinh dự cùng nhau ăn cơm.

Ôn Hủ Hủ lấy hết hộp cơm ra.

Sau đó Ôn Hủ Hủ phát hiện, người đàn ông này thật đúng là giàu có, chỉ có hai người, nhưng lại gọi rất nhiều, ngoại trừ bốn món mặn, còn có hai món đồ ăn kèm, món chính là cháo, phở, canh, cơm...

Hắn làm gì vậy?

Ôn Hủ Hủ lại nhìn về phía người đàn ông: "Anh gọi nhiều quá, hai người chúng ta cũng ăn không hết.”

"Ăn không hết thì vứt đi, ăn một bữa cơm còn phải suy nghĩ có thể ăn hết hay không? Ôn Hủ Hủ, cô không cảm thấy sống rất mệt mỏi sao?”

Quả nhiên là giọng điệu bá đạo điển hình của tổng giám đốc Hoäc thị!

Ôn Hủ Hủ thở dài, chỉ có thể ngồi xuống.

Một lát sau, cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng làm xong việc, hắn đứng dậy, sau đó đến bên cạnh cái bàn nhỏ ngồi đối diện Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ: "Anh muốn ăn cái gì? Có cháo, mì..."

"Đó là cho cô ăn, cô bị thương chưa khoẻ, ăn thanh đạm một chút." Người đàn ông nói một cách thản nhiên, sau đó hẳn bưng chén cơm trắng lên.

Dứt lời, Ôn Hủ Hủ đang gắp một sợi mì đưa vào miệng, ngay lập tức giật mình dừng động tác lại!

Cô có nghe nhầm không? Tất cả những thứ này đều gọi cho cô?

Tại sao?

Hản trở nên chu đáo như vậy từ khi nào vậy? Trước kia không phải đều là châm chọc khiêu khích cô, ước gì có thể dùng lời nói xỉa xói chết cô sao?

Hắn quan tâm cô từ khi nào vậy?

Ôn Hủ Hủ càng cảm thấy chuyện này rất kinh hãi.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận